Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiêu Môn

Tiểu thuyết gốc · 2904 chữ

Cô vì sợ ba mẹ phát hiện hắn đang làm việc ở trên mái nhà nên tiện thể leo lên chung với hắn. Ai mà dè được hắn ta trông thích mê cái công việc này đâu.

- Ngươi làm như chưa từng được lau mái nhà vậy? Dù sao cái mái này lâu rồi ta mới lau một lần đấy.

- Ta thấy nó cũng vui...

- Ngươi làm nhẹ nhẹ đi, ba mẹ ta còn ở dưới ngủ nữa, họ mà biết là cạo đầu hai đứa.

- Ngươi chưa nói với ba mẹ à?

- Ừ, mà ta có nói thì cũng không chấp nhận đâu, nuôi thêm ngươi nhà ta phải tốn thêm tiền gạo. Cho nên, mai ngươi qua chỗ khác ngủ.

- Đại ca, đại ca... Đừng cho em đi nơi khác mà!

- Ta có đuổi ngươi đâu, bảo ngươi sang ở nhà bạn ta thôi, dù sao mai ba mẹ nó không có ở nhà, ba đứa ở chung thì còn đủ đồ ăn.

- Thì ra là đại ca lo cho em...! - Hắn bày ra gương mặt cảm thán.

- Bây giờ ngươi qua bển đi, ở đây làm phiền nhà ta, đi đi.

- Nhưng em có biết nó ở đâu đâu?

- Đi thẳng rẽ phải, căn nhà có cái chậu cây màu đỏ là chỗ của bọn họ đấy.

Hắn nhìn theo rồi gật đầu, sau đó rời đi, lúc này cô bỗng nhiên thấy bình thản lạ thường. Trút một gánh nặng hỏi sao không nhẹ nhõm được chứ. Nhưng mà hắn đi một lúc thì có hai người chạy ra đánh hắn tơi tả, đó là Ngozi với Tale, chắc là tìm đúng nhà rồi mà có lẽ có chút hiểu nhầm.

- Đại ca! Đại ca! Cứu em!! - Hắn vừa chạy vừa la toáng, làm ồn hết cả khu.

Cô thấy còn phiền chứ huống gì mấy người trong nhà, cô liền nhảy xuống chặn đầu hai người kia.

- Tale, Ngozi, bình tĩnh đi, đây là tớ có ý tốt cho hai người.

- Ý tốt gì?! Không lẽ cậu dẫn trai về cho tôi à?!

- K... Không phải! Chẳng qua... Tôi vô tình nhặt được cậu ta ở... Thành ngoài... Cho nên bất đắc dĩ mới đem về đây.

- Nhặt trai về à?

- Đã bảo không phải!!

- Vậy... Neith mua cậu ta ở đó sao? Ở đó làm gì có ăn xin. - Ngozi tiếp lời vào, hoàn toàn là sai quá sai.

- Tôi bảo là tôi lượm được mà.

- Hay cậu bắt cóc cậu ta? - Tale nói.

- Ai mà bắt cóc, tôi phải cứu cậu ta một mạng đấy.

- Gì...! - Hắn ta vừa tính cãi lại thì đụng được ánh mắt hung dữ của cô, hắn mà cãi chắc tối nay ở ngoài đường. - K... Không có gì đại ca...

- Nói chung, tớ muốn gửi cậu ta cho hai người ngủ nhờ vài ngày, sau đó sẽ đá đi, được không?

- Vậy thì cũng được, nhưng mà cậu ta phải làm việc vặt mới được ở.

- Làm gì...? - Hắn nói.

- Sáng mai đi tập luyện với tôi, được chứ?!

Cô quên rằng Tale là một người ham mê với chuyện tập luyện, phải nói đúng hơn là nghiện, mà tên này cơ thể ốm yếu và nhỏ nhắn, làm sao mà chịu được khóa luyện tập của cô ấy chứ.

- Luyện tập...?

- Này, thấy đống cơ này chứ? Sáng nào tôi cũng phải hít đất với gập bụng 100 cái đấy!

Hắn nhìn cơ bắp của cô ấy rồi tự dưng thấy lo lắng cho bản thân, tộc Linh Dương đó giờ chỉ là kẻ bị săn, sức lực còn không có nổi lấy đâu mà luyện tập.

- Nhưng mà... Tộc linh dương chúng tôi đó giờ có sức mạnh đâu... Chúng tôi chỉ được thể lực tốt xíu thôi.

- Thế mới càng luyện tập, cậu phải mạnh mẽ để bảo vệ cho tộc cậu chứ? - Lúc này Tale như thể là người khác, nói đúng hơn có lúc cô ấy cũng như thế này, càng tốt, cô muốn cút xéo tên này đi càng nhanh càng tốt.

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì, sáng mai đi tập với tôi, bù lại tôi sẽ cho cậu ăn no! - Cô ấy lôi hắn ta từ tay cô sau đó rời đi cùng với Ngozi, Ngozi thấy chỉ biết cười trừ tại cậu ta không thuyết phục nổi chị của mình. Có khi cô ấy tức giận đấm cậu ta không chừng.

Vừa mới sáng sớm cô đã nghe được tiếng bọn họ luyện tập nên đã ra bên ngoài để xem thử, Ngozi chắc còn ngủ. Cô thấy hắn ta có ý chí tập luyện nhỉ? Dù kéo không nổi tảng đá nhưng mà vẫn gắng sức, mà tảng đá đó chỉ bằng một phần ba căn nhà cô thôi, tức là không nặng lắm nhưng hắn ta kéo không nổi. Cô cũng hiểu tộc linh dương tại sao dễ bị ăn thịt đến thế rồi. Mà có lẽ thứ bảo vệ duy nhất là cái sừng dài ấy nhỉ? Nghĩ thử chỉ cần húc cái là đối phương sình bụng.

- Cố lên! Re chắc chắn sẽ làm được! - Tale ở sau cổ vũ, nhưng mà vẫn chưa có gì cả, hắn ta ở đó với tảng đá được năm phút rồi.

- Tôi... Tôi không làm được...! - Hắn ta đuối sức rồi gục xuống, Tale ở phía sau liền tháo dây thừng khỏi bụng hắn sau đó đeo vào bụng mình.

Cô ấy dễ đang kéo nó đi, còn dùng tay đấm cho nó nát thành từng mảnh vụn nhỏ trước sự bất ngờ của hắn.

- Ngươi thấy chứ? Cô ấy sức lực khỏe lắm, ngươi phải cố gắng chừng đấy mới có thể bảo vệ bản thân. - Cô đứng kế bên và nói chuyện với hắn.

- Cái đó... Luyện tập bao lâu mới được vậy?

- Tầm một năm với cường độ liên tục, còn cái đấm đấy ngươi nên hỏi cô ấy.

Cô nhìn thấy hắn chú ý Tale với cặp mắt sáng bừng, xem ra ý chí học hỏi của hắn ta cũng không thấp. Hắn ta liền đứng dậy, khí thế hừng hực nói với Tale:

- Tôi sẵn sàng rồi, hãy tiếp tục!

- Tốt! Chúng ta sẽ trở thành những chiến binh của vùng này!

Cô xem họ tập luyện lâu đến mức bản thân ngủ chừng nào không hay, lúc dậy thì Ngozi đã ở bên từ bao giờ và đưa cho cô một ổ bánh mì.

- Cậu dậy rồi à? Bánh mì đây.

- Hai người họ làm gì vậy?

- Cậu ta nói muốn tập luyện thêm một số bài tập nhưng mà nãy giờ cứ năm cái là cậu ta gục rồi.

- Dần sẽ quen thôi, lúc đầu tôi cũng bị hành như thế. - Cô cầm bánh mì và gặm lấy nó.

Không khí xung quanh đột ngột trở nên mịt mù, hình như cát đang được thổi tung lên. Cha cô từ ngoài sông chạy vào hô toáng:

- Neith! Ngozi! Tale! Vào nhà đi, bão cát tới rồi!!

Cả bốn người bất đắc dĩ phải trú vào nhà của Neith do cùng hướng thuận tiện trốn, vừa vào bão cát đã lớn hơn, gió ù ù thổi muốn hất văng mái nhà đi. Những người khác đều ở trong nhà và đóng kín mít cửa lẫn cửa sổ, nhà cô cũng thế, chẳng biết bên ngoài ra sao nhưng trông nó vô cùng dữ dội.

- Mấy đứa không sao chứ? Cát có vào mắt không? - Mẹ cô hỏi.

- Không ạ, hoàn toàn ổn. - Tale trả lời.

- May thật, cát vào mắt là mắt của mấy đứa bị đỏ hết đấy, lúc đấy chỉ có thể dùng nước chữa đỡ thôi.

- Trong năm dường như trận bão cát này lớn nhất... Haizz... Có lẽ ruộng lúa của ta sẽ mất mùa rồi. - Cha cô nói với gương mặt buồn tủi, vậy là phải nhịn đói thêm mấy tháng nữa sao?

Đột nhiên nóc nhà của bọn họ bị hất tung đi, sau đó ở bên ngoài một bàn tay to lớn chộp lấy Neith và Maahes.

- Neith!! Không! Đừng bắt con bé đi! - Mẹ cô kêu khẩn thiết, bà ấy muốn lên cứu cô nhưng sức lực giới hạn không thể nào giúp được.

Cô và hắn ta bị đưa lên trên trời, trên đây không có một tí cát nào cả, có vẻ như khói bụi không vươn tới được đây. Và cô gặp được một người đàn ông với bộ trang phục tông trắng đen, trên đầu gắn một cây cài hình sư tử. Người này có sức mạnh, nhưng lại không thuộc tộc nào cả, có lẽ là một trong số người hiếm hoi có sức mạnh.

- Ta nhận thấy được nguồn sức mạnh lớn từ hai ngươi, nói, hai ngươi từ đâu đến?

- Bọn tôi... - Hắn ta đáp lời rồi dòm qua cô với ánh mắt cầu cứu.

- Bọn tôi đến từ ngôi làng nhỏ này, bọn tôi không biết gì về nguồn sức mạnh này cả. - Cô nói thay cho hắn ta.

Gương mặt của người đàn ông không biến chất, tuy nhiên anh ta không có ý định thả họ xuống, dường như muốn chất vấn đôi điều.

- Trả lời đi, sức mạnh này từ đâu có?

- Tôi có từ bẩm sinh...

- Nhưng ba mẹ ngươi lại không có, ngươi nói dối sao?

Cô thấy anh ta toát lên sự bí ẩn lẫn nguy hiểm, giờ cô trả lời sai là anh ta có thể ép ngạt cô.

- Tôi nó là sự thật, sức mạnh này lúc tôi lớn lên một chút và có học chút thể thao, tôi đã có thể phá vỡ cục đá lớn hơn mình khi tôi chỉ ba tuổi.

- Còn cậu nhóc này, lí do sao có sức mạnh đấy?

- Tôi... Tôi không có sức mạnh gì cả... Sức mạnh hiện tại chỉ giúp tôi chạy nhanh hơn thôi!

Ngón tay trỏ đột nhiên vuốt nhẹ sang hắn ta khiến hắn ta toát cả mồ hôi hột.

- Tạm thời ta sẽ giữ hai ngươi, chừng nào sư phụ bảo ta sẽ thả ra. - Nói rồi anh ta cùng cô và hắn biến mất giữa không trung, hai người được đưa đến một vách núi đá cheo leo, quanh đó là gần với một thung lũng, bên kia là những đồi cát.

Anh ta ném hai người vào một nhà giam nằm ở tầng dưới, ánh sáng hiếm hoi có thể len lỏi vào. Chắc ban đêm nơi này là không thấy đường luôn.

- Bị bắt rồi.

- Ừ. - Cô đáp lại hắn ta, ban nãy còn chưa nói lời chào tạm biệt với gia đình bạn bè đã bị bắt đi, không biết họ có lo lắng hay không đây.

- Thật chứ...! Em vừa học được mấy bài luyện tập hay mà còn chưa áp dụng được!

- Chưa giờ sao thoát ra đây?

- Đào ngục!

- Ngươi nghĩ ai đào? Nền đất cứng thế này sức ta có đấm vỡ chắc phải đắc tội với tên kia đấy. - Cô gõ nhẹ mấy cái vào nền đất kêu mấy tiếng "keng keng" của sắt.

- Hừ, chưa gì đã vào lại ngục.

- Khi trước ngươi vào ngục rồi à?

- Ta... Là nô lệ mà... Dĩ nhiên là phải bị bắt giam rồi, ta xui rủi lắm mới bị bắt đi đấy, lúc ấy ta chạy không lại sau đó bị họ bắt đi, anh chị em ta cũng bị... Giờ mất tích không có thông tin gì hết.

- Hi vọng họ vẫn ổn. - Cô nói.

Hắn ta vẻ mặt hình như đang cảm động, cô thường hay nghe Tale và Ngozi tâm sự nên chuyện này cô thấy là chuyện thường tình, không thấy phiền phức gì.

- Đáng lẽ lúc đấy ta mà mạnh hơn nữa, ta sẽ nghiến chết bọn họ!!

- Cẩn thận, có người nghe thấy đấy. - Cô ra cảnh giác với hắn, dù sao đằng xa kia vẫn có người canh giữ, hắn la lớn quá sợ rằng họ nghe thấy.

Hắn ta bình tĩnh lại và ngồi xuống cái giường đá cứng kia mà bảo. - Đôi lúc ta hơi nóng tính, xin lỗi.

- Không sao, ngươi kể tiếp đi.

- Ta sau đấy bị đưa đến thành này và bán, ngươi biết kết quả rồi đó, ta đã chốt khóa được và chạy trốn cùng ngươi.

- Ta thắc mắc khi đó tại sao ngươi lại thoát ra được.

- Do ta dùng những đinh gỉ sắt mà bọn họ làm rơi vương vải, nhưng đặc biệt hơn là ta tìm được một chìa khóa phụ của bọn họ. Tuy bị nhốt nhưng vẫn có thời gian để nghỉ ngơi, cho nên lợi dụng lúc đó ta đã đánh gục được đám người giữ cửa và lấy được chìa khóa.

- Không phải ngươi bảo không đánh được sao?

- Chắc do lúc ấy hên nên ta mới làm được, coi như là may mắn.

- Haizz... Nhưng giờ sao ngươi trốn đi nữa? Hai đứa bị bắt rồi.

- Ừm, đành chịu, nếu cô không dùng vũ lực thì phải chờ người đến thôi.

- Rồi lại đánh gục nữa à?

- Không... Không...! Ta thấy đám người kia không phải dạng vừa đâu, trên tay ai cũng có chuỗi ngọc cùng cái miếng gỗ khắc khá tinh xảo, ta nghĩ họ thuộc một giáo phái.

- Ngươi đoán xem họ tiếp theo sẽ làm gì ta không? - Cả hai cùng hướng về phía đám người kia, cô chú ý mới thấy được chuỗi ngọc, chắc có thể như hắn nói.

- Họ sao? Chắc không giết ta đâu nhỉ?

- Nãy tên kì lạ kia bảo... Chúng ta có sức mạnh đặc biệt... Ta khó hiểu tại sao ngươi cũng có.

- Ta làm gì biết, đó giờ ta đánh có thắng ai đâu.

- Anh ta không phải nói xạo chứ? Mặc dù nhìn vẻ mặt đấy không xạo chút nào.

- Đợi anh ta tra khảo rồi sẽ biết.

Nói rồi anh ta cũng đến đúng lúc, vừa dứt lời đã đi tới trước mặt, người ở bên ngoài mở khóa để cho anh ta bước vào bên trong.

- Sư phụ của ta bảo rằng giữ hai ngươi lại vài hôm, nhất định sẽ xem xét rõ.

- Anh có thể nói cho chúng tôi biết sao phải bắt bọn tôi được không? Chỉ vì chúng tôi có sức mạnh đặc biệt mà anh nó sao? Nhưng chúng tôi không thấy được nó. - Hắn ta nó với tên kia.

Anh ta đáp lại bằng một biểu cảm bình tĩnh. - Là do hai ngươi chưa đủ trình độ để nhìn thấy được nó, mục đích ta đưa đến đây là để chiêu mộ những môn sinh đến giáo phái ta học tập.

- Sao anh không nói ngay từ đầu, bọn tôi đỡ nghĩ linh tinh. - Cô nói thêm vào, lí do ngớ ngẩn thế này mà cũng bắt hai người được, hay anh ta nghĩ hai người đáng nghi thế?

- Ta thấy hai ngươi chưa đủ sự tin tưởng, với lại là người không nằm trong vùng này nên ta phải điều tra các ngươi để kiếm thêm thông tin, xong rồi ắt hẳn sẽ trả lại.

- Trả lại thật chứ?

- Với điều kiện các ngươi phải tham gia giáo phái.

Mọi thứ đều có cái giá của nó cả, giờ hai người có được thả ra cũng phải tham gia giáo phái bọn họ. Với đó giờ cô nghe được rằng các giáo phái luôn tìm mọi cách để chiêu mộ môn đồ theo học giáo phái, cơ mà phải tùy từng cái. Và có khi cô với tên này xui mấy kiếp mới vào cái giáo phái kì quặc thế này.

- Sau khi tham gia, tôi được hưởng lợi gì không? - Hắn nói.

- Được vinh dự trở thành môn sinh của giáo phái và được ghi danh vào danh sách các môn đồ của giáo phái.

- Chỉ thế thôi sao...?

- Ngoài ra các ngươi còn có thể đi cạnh tranh với giáo phái khác, tuy nhiên có vài giáo pháo khá mạnh nên ta phải cẩn trọng, họ luôn là đối địch chả chúng ta.

- Bọn tôi hiểu rồi... Nhưng giờ có thể tra khảo luôn được chứ? - Cô bảo, chính bản thân cô đã thấy muốn mất sự kiên trì rồi, chờ đợi sư phụ của anh ta chắc cô và hắn ngất xỉu.

- Phải đợi sư phụ ta trở về.

- Tại sao bắt buộc là sư phụ của anh chứ?

- Vì ngài ấy mới có đủ biện pháp đối phó với mấy người.

Anh ta nó câu này xong thì rời đi, vẫn là còn hai con người này ở đây. Hắn cảm giác sắp hết chịu đựng, nghĩ sao bản thân không mắc sai phạm gì cũng phải bị bắt để tra khảo như tù nhân, chuyện này thật khó chấp nhận được.

- Ta thấy giáo phái này rất kì lạ, thật khó chấp nhận chuyện bị giam lỏng thế này, chúng ta cứ như mấy tên bị truy nã hàng loạt vậy.

- Chứ giờ có nghĩ đến cách thoát ra cũng thế, thanh danh ngươi sẽ được lan ra khắp nơi.

- Ngươi lúc nào cũng nghĩ cho bản thân thôi, nghĩ đi, giờ chúng ta sắp phải chết vì thiếu thức ăn rồi đấy.

Bỗng nhiên từ đằng xa họ nhìn thấy được một người phụ nữ với mái tóc bạc đi tới.

Bạn đang đọc SYTHERYNE - Quyển Nhật Ký Số 1 sáng tác bởi Touru
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Touru
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.