Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thù Địch

Tiểu thuyết gốc · 2985 chữ

[...]

Đến chiều, do buổi trưa Maahes không tập luyện nên giờ hắn ta phải đi tập bù. Được cái hôm nay hắn ta tiến bộ hơn hẳn hôm qua dù cô không hiểu được nguyên do tại sao thế. Buổi tập kết thúc chỉ vỏn vẹn hai giờ đồng hồ.

- Haha...! Hoàn thành rồi!! - Hắn ta mừng rỡ rồi ráng kiếm đại một chỗ để nằm thở phì phò. Trông hắn ta vui cô cảm giác vui lây.

- Hôm nay cậu tiến bộ hơn hẳn nhỉ? Ban nãy tôi khá bất ngờ đấy.

- Tại vì tôi được nạp đủ năng lượng nên mới có thể qua được chứ không là tôi lại như hôm qua rồi.

Thì ra tộc Linh Dương cũng có cơ chế như vậy, cô hiểu lý do tại sao hắn ta dễ ngủ đến thế rồi. Đúng lúc ấy chị Elia và Nefret tới chỗ bọn họ.

- Chiều nay cô không tập sao Neith?

- Tôi khi sáng đã tập đủ cho cả buổi chiều rồi nên không cần tập nữa.

- Xí, đúng là tên ăn may...! - Nefret tự dưng chủ động hỏi cô rồi lại giận dỗi, cô đến khó hiểu cô ấy.

- Vậy là chiều nay em chỉ đi giám sát cậu nhóc này sao?

- Vâng chị Elia, em sợ tên này sẽ ngất nên mới phải đi theo sau.

- Gì?! Ai nói tôi xỉu chứ? Tôi còn khỏe khoắn đây này! - Hắn ta đứng dậy cái một còn cố tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không sao, mà nãy cô để ý thấy tên này xém nữa tập trật cổ chân, may mà phản ứng kịp chứ không lại phải nghỉ dưỡng thương.

- Hân hạnh gặp cậu, tôi là Elia. - Chị Elia chủ động chìa tay ra trước có ý muốn bắt tay với hắn.

Hắn thấy thế tất nhiên phải đáp lại, có chút bối rối mà đáp. - Vâng... Chào chị ạ...!

- Chị hiện tại đang là nhân viên sơ cứu ở đây, nếu có bị thương thì nhờ chị nhé.

- Vậy thì phiền chị quá rồi, em không dám nhận đâu.

- Không có gì, nếu cậu thật sự bị thương nhớ đến chỗ này nhé, đây là nơi nghỉ ngơi đồng thời là nơi cứu chữa của tôi, mong là cậu sẽ không có chấn thương nào cả.

- Vâng, tôi sẽ cố hết sức!

Nhìn hắn ta hùng hổ nói mà cô không tin mấy phần, không hiểu sao chứ cô luôn có cảm giác không lành với hắn ta, khi mà được khen như thế sớm chừng sẽ gặp sự cố ngay.

- Chị, em đi đây! Tạm biệt...! Á!! - Vừa mới đi được mấy bước nhỏ đã không giữ vững được mà té lộn nhào xuống bậc thang, may mà nó thấp nên chỉ hơi đau một tí.

- Em có sao không chứ? Có gì để chị đỡ cho em...

- Chị Elia, để em đưa cậu ta về. - Cô nhìn cảnh này chỉ biết thở dài, sớm biết vậy nên ngăn cái miệng hắn ta lại thì hay biết mấy.

Cô bất đắc dĩ lại phải cõng hắn ta đi ăn, dĩ nhiên là lại phải tự thân mình đi lấy cơm cho hắn ta.

- Neith, xin lỗi nhé... Chưa kịp giúp gì cho cô đã khiến cô phải gánh nặng thế này rồi. - Hắn ta nhìn cô với ánh mắt áy náy.

- Không sao, từ lúc tôi thấy cậu bị thương hôm qua là đã nghi rồi, không ngờ lại là sự thật. - Cô nói với vẻ mặt có chút tuyệt vọng khiến hắn càng thêm khó xử.

- Tôi... Tôi có thể làm gì cho cô không?

- Đừng tách ra khỏi tôi là được nhưng cũng không quá gần, tôi không muốn cậu lây cái thói hậu đậu đấy sang tôi.

- Ừ... Ừm... Tất nhiên rồi! Tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho cô nữa.

- Cậu nói như thế tôi càng thấy lo thêm đấy.

- Nhưng... Nhưng mà tôi nghĩ nói như thế sẽ tốt hơn chứ? Khi trước mẹ tôi hay nói như vậy...!

- Thế mẹ cậu nói xong có bị té giống cậu không?

- Có, bà ấy té ngã nhào luôn.

Cô nghe xong lại chỉ thở dài, thảo nào hắn ta hậu đậu như thế thì ra là do gen di truyền.

- Tôi nghĩ cậu không nên học theo mẹ cậu, tại vì nó sẽ khiến cậu té mãi thôi.

- Tại... Tôi nghĩ đó là bài học quan trọng mẹ tôi muốn truyền đạt nên mới nghe theo...

- Quan trọng nhưng mà lại làm cho cậu mọc thêm vài cục u trên đầu đấy, hỏi sao lại không lớn nổi.

- Gì chứ?! Cô dám chế nhạo tôi!! - Hắn ta vừa đứng dậy thì lại ngồi xuống ngay tức khắc do có nhiều người chú ý. Bây giờ hai người có đánh nhau cũng không phải với hắn đánh không lại cô.

- Tưởng lao vào đánh tôi rồi chứ?

- Tôi nhường cậu đấy.

- Tưởng cậu sợ tôi chứ?

- Ai mà sợ cậu...?! - Hắn ráng hằn giọng để nó không quá lớn cũng không quá nhỏ, biểu hiện thế này không sợ cô thì là gì, chắc hắn sợ bị người ta để ý rồi méc cho mấy sư phụ tẩn hắn.

- Chúng ta ăn nhanh đi rồi nghỉ ngơi, dù sao mai tôi cần dậy sớm.

- Sao? Có chuyện gì à?

- Anh ta bảo tôi dậy sớm để cùng nhau đi thu thập nguyên liệu gì đấy... Tôi không hiểu nữa.

- Hái thuốc sao? Có loại thuốc chỉ mọc vào buổi sớm hay sao mà anh ta bắt cô đi hái chứ?

- Tôi không biết nhưng có lẽ nó sẽ giống như một cái nhiệm vụ.

- Vậy mai có tập luyện gì không?

- Cậu dĩ nhiên có rồi, chỉ có tôi đi thôi.

- Gì chứ...! - Hắn ta nghe xong thì thấy mà nản, chắc hắn lại muốn đi theo cô chơi để trốn tập.

- Cậu cố gắng đi, nếu anh ta thấy cậu cố gắng chắc có thay đổi.

- Làm sao tôi khỏe như cô được chứ... Tôi vốn yếu ớt thế này rồi.

- Tôi nghĩ mắt nhìn người của anh ta không phải dở đâu, chắc chắn cậu phải tài năng mới được chọn vào phái Tahirah mà.

Hắn xem như đó là lời an ủi vậy, dù sao giờ có nghĩ tiêu cực đi chăng nữa cũng chẳng giúp ích được gì.

- Tôi ngày mai đi sẽ đem quà về cho cậu.

- Quà gì? Hoa sao?

- Ừm, nếu thấy tôi sẽ đem cho cậu.

- Nếu thế thì được....

[...]

Ngày hôm sau, cô dậy tầm ba bốn giờ sáng để chuẩn bị lên đường đi, và đúng thật chỉ có mỗi cô đi với anh ta, không biết anh ta có ý gì mà chỉ kêu mỗi cô đi còn những người hơn cấp cô còn không được đi theo.

- Tôi nói cô nghe cho kĩ, chúng ta dự định sẽ leo núi đấy vì thuốc nằm ở ngay vách núi, địa hình hiểm trở nên mong cô hãy đi sau lưng tôi.

- Ừm. - Cô gật đầu rồi nhìn lên tới đỉnh, hai người đi sang vách núi khác cách đó vài cây số, tới đây trời đã sáng trưng rồi.

Anh ta dùng một dây thừng ném lên một cành cây khá cứng mọc giữa chừng vách núi. Sau đó lấy mấy khúc gỗ ra và dùng một nguồn sức mạnh gì đó để những khúc gỗ kia tự động ghim chặt vào trong đống đất đá.

"Những người có ma thuật thường có những khả năng con không hề biết được."

Phải, giờ cô mới thấy được câu nói của mẹ cô nó đúng đến mức nào. Cắm xong mấy khúc gỗ đấy thì anh ta đã leo xong rồi, chỉ còn cô đứng đơ một chỗ ở phía dưới.

- Neith, nhanh chân lên đi, tôi không có thời gian chờ cô đâu!! - Anh ta ở trên nói vọng xuống dưới thì mới khiến cô giật mình mà tập trung vào việc.

Sau vài phút thì cô đã lên được tới đỉnh, may là cô không sợ độ cao lắm nên không thấy chóng mặt chứ nếu là Ngozi chắc cậu ấy đi chưa được nửa đường đã run như cầy sấy. Ở trên đây là song song với tầng mây cho nên dưới chân luôn có một lớp mây mỏng bao quanh người, không khí xung quanh cũng lạnh bất thường.

- Trên đây có loại thảo dược tên là Thiên Lang Mộc, nó giống với loại cỏ dại thường nhưng trên thân nó sẽ có khúc màu vàng và phát ra mùi hương nồng nhẹ. - Anh ta nói và đi tìm ngay tức khắc, chưa gì đã tìm được một cây, có lẽ để cô tham khảo. - Đây là Thiên Lang Mộc, cô ngửi thử xem có giống như tôi miêu tả không?

- Ừm, đúng thật, có mùi nồng nhè nhẹ.

- Nó dùng để chữa trị các bệnh về đường tiêu hóa và đường hô hấp cho nên rất được người ta quý trọng, loại này chỉ mọc ở vách đá này thôi. Tôi kêu cô dậy sớm là để mau chóng hái nhanh đám thuốc này đấy, vì nó rất có giá trị nên sẽ nhanh chóng thôi có đám người giáo phái khác sẽ tìm đến chúng ta.

Cô nghe vậy lại có cảm giác không ổn, kiểu này phải giao tranh rồi sao? Thuận lợi thì có thể không sao nhưng nếu bất lợi sẽ gặp được đối thủ mạnh. Cô không muốn gây gổ gì với giáo phái khác.

- Trên đây hoa cỏ chỉ toàn là loại thường thôi nên nếu cô muốn tìm thì chỉ có đến vài nơi khác để tìm hoa thôi.

- À... Ừm... - Hình như anh ta nghe được hai người họ đối thoại hay sao mà biết cô tính lên đây để tìm hoa cho Maahes.

Hai người tìm được gần hai chục cây thì đột nhiên ở phía xa kia có một đám người tiến đến chỗ bọn họ, anh ta liền đẩy cô ra phía sau.

- Họ đến rồi.

- H... Hả...?

Một người phụ nữ khoác lên mình một chiếc váy đỏ như màu máu cùng áo khoác da trên người, đôi mắt đỏ có tròng mắt như mắt của rắn và mái tóc dài thượt đến chân. Đi theo sau là các người khác trùm lên người bộ đồ kín mít.

- Onuris, lâu không gặp, có vẻ như ngươi chẳng thay đổi gì cả...~ - Giọng người phụ nữ cất lên một cách đầy quyến rũ, dường như người đó biết anh ta. Nhưng vẻ mặt anh có vẻ như không thích cô ấy lắm.

- Pheal, cô tới đây là có ý gì?!

- Đừng nóng, đừng nóng, tôi tới chỉ để lấy chút dược liệu để chữa trị, ngươi biết là bọn ta vừa phải đánh với bên giáo phái Alcadea xong mà, nhân lực cũng bị thương khá khẩm...

- Nếu như vậy thì các người hãy mơ đi, tôi sẽ không đưa thuốc cho các người đâu!

- Ngươi...! - Một người khác phía sau tính xông lên xử lý anh ta một trận nhưng bị cô ấy can lại.

- Nailah, không nên động thủ.

- Nhưng sư tôn... Người này không cho chúng ta thuốc, nếu không cho thì đội của Sieri sẽ...!

- Không sao, ta tự có cách.

Cô ấy càng tiến tới thì anh ta càng đẩy cô về phía sau, nhưng cô nhận thấy bên người họ lấy thuốc này về không có ý định gì xấu chỉ có chữa trị vết thương, tại sao anh ta không cho chứ? Hay anh ta có mối thù với cô ấy?

- Onuris, như ngươi thấy đấy, các đệ tử của ta rất cần nó, ngươi có thể chia ta một nửa cũng được? Ta dĩ nhiên không làm gì ngươi.

- Tôi sẽ không cho cô!!

- Chúng ta đang nói chuyện đàng hoàng, ta không muốn dùng vũ lực với ngươi đâu.

- Tôi lại càng không muốn, nhưng phải có điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Cô chỉ được lấy 1/3 số thuốc này và sau khi lấy nó sẽ không gây ra bất cứ hành vi bạo lực nào. Tôi sẽ ghim vào đây số ma pháp và cho cô lựa chọn tùy ý, nhưng chỉ được 1/3.

- Sư tôn! Như thế rất bất công! Hắn ta chơi khăm chúng ta!

- Như thế không chữa trị nổi cho các đệ tử chúng ta được, sư tôn, người nghĩ kĩ đi..

Những môn đồ khác trông họ rất bất bình với cách hành xử của anh ấy, hình như anh ta cố tình gây khó dễ với họ thật. Với lại giáo phái Tahirah cũng chẳng có ai bị thương cả bởi vì xung quanh nó có cả một lớp màn chắn bảo vệ, chỉ có những người cấp cao mới có thể phá vỡ nó mà thôi.

Cô vẫn nên là yên vị một chỗ xem cách họ xử lý, thà không nói còn hơn nói ra để bị ăn đập.

- Dược liệu Thiên Lang Mộc này chỉ 1 lá nhỏ băm ra có thể chữa trị được cho một người rồi, các người lấy nhiều để làm gì? Còn nữa, cây này mọc trong địa phận của giáo phái Tahirah.

- Được, xem như ta nể tình ngươi, chỉ lấy 1/3 theo ý ngươi. - Cô ấy đồng ý, sau đó anh ta lấy giỏ thuốc từ tay của cô rồi đặt trước mặt, xung quanh quả nhiên bao quanh là ma pháp. Người phụ nữ ấy lấy ra số lượng đủ ma pháp liền khóa chặt lại không cho lấy thêm nữa, nhìn nét mặt của cô ấy cô có lấy chút tiếc nuối.

- Nailah, chúng ta về thôi.

- Sư tôn, người thật sự lại để bọn họ ức hiếp nữa sao? Người có thể đánh hắn ta một trận rồi đánh úp được mà.

- Ma pháp hắn ta hơn hẳn ta, tuy kiếm thuật có thể không bằng nhưng thuật pháp của hắn phải nằm gần bằng một sư phụ ở giáo phái Ecerman.

Cô nhìn bọn họ rời đi một lúc thì anh ta liền gọi cô.

- Ổn rồi, chúng ta về thôi.

- Ừ... Ừm...

- Nãy giờ cô có nghe không? Hay là đơ người ra thế?

- Tôi có nghe... Chẳng qua đang suy nghĩ vài chuyện.

- Về đi, nếu không sư phụ lại lo cho chúng ta.

- Ừm.

Đó cũng là lần cô được biết giữa các giáo phái với nhau có hiềm khích mạnh mẽ như thế nào. Không ngờ chiến tranh lạnh lại xảy ra phức tạp đến thế.

[...]

Cô trở về và được đi cùng với anh ta đến phòng của sư phụ anh ta. Không gian phòng toát lên vẻ nhẹ nhàng thanh tao, mùi hương hoa nhè nhẹ thanh mát, xung quanh lại được trồng thêm vài cây trúc nhỏ. Ở giữa là bàn làm việc với hai kệ sách phía sau.

- Sư phụ, đồ nhi đã trở về rồi.

- Onuris, không phải ta bảo ngươi không được gây loạn với đám người bên Yanara rồi chứ?

- Con nghe ạ... Chẳng qua họ muốn cướp số thuốc mà chúng ta vừa hái được.

- Chứ không phải ngươi nói khích họ chứ?

- Con... Hoàn toàn không có ý đó.

Ngài ấy nhanh chóng đảo mắt về phía của cô, chắc hẳn muốn nói gì đó.

- Cô tên là Neith đúng không?

- Vâng.

- Hôm nay là lần đầu cô đi theo đệ tử của ta, có thấy ổn chứ?

- Hoàn toàn ổn ạ.

- Ta xin lỗi, đôi lúc thằng bé nó có nóng giận và cọc cằn nhưng nó rất tốt, cô có thể xem xét~

- Sư phụ, người đừng có gán duyên với ai nữa ạ, con không thích điều đó.

- Thế tại sao hôm nay ngày nắng đẹp trời thế này ngươi lại dẫn một cô gái đi cùng mình chứ? Đã thế còn đi có hai người.

- Sư phụ... Cái đó...

- Là do tôi muốn thử thách bản thân ạ, thưa sư tôn. - Cô nói chen vào khiến hai người họ có chút bất ngờ.

- Thử thách bản thân? Cô nói xem đi.

- Tôi trước giờ chưa được đi học thế này, chưa từng được nhìn thấy cây cỏ và vách núi cheo leo hiểm trở đến thế nên tôi mới có nhã hứng tìm anh ấy để cùng nhau vượt thử.

- Haha... Cô nói trông cũng hay thật đấy, xem như đây là lần trải nghiệm của cô đi, giờ hai người có thể rời đi được rồi.

Anh ta đặt giỏ thuốc xuống bên cạnh chỗ của sư phụ anh rồi cùng cô rời đi.

- Neith, sao cô nói dối sư phụ tôi vậy? Cái đó là do tôi bảo cô đi mà.

- Tôi thấy anh khó xử nên mới nói giúp, tôi cũng coi như đây là trải nghiệm đáng nhớ của mình.

Anh ấy im lặng một hồi rồi nói tiếp. - Thế cô đi đi, chiều nay cô đến văn phòng gặp tôi lấy chút tư liệu về nghiên cứu.

- Được, tạm biệt anh.

Cô nói xong thì rời đi, cứ có linh cảm là anh ấy luôn dõi theo nhìn cô cho đến khi cô rời đi hẳn mới thôi.

Cô trở về phòng thì đã trưa rồi, tâm trạng mệt mỏi không muốn ăn gì thế mà tên Maahes lại chuẩn bị cho cô một cái bánh mì thịt.

- Neith, về rồi ấy hả? Có bánh mì này!

- Sao hôm nay lại ăn bánh mì?

- Tại những đồ khác là đồ nước nên tôi đem về phòng không được, chỉ có này là được thôi, tôi có đem cả nước trà cho cô uống đấy.

- Ừm, cảm ơn, để đó đi. - Cô nói xong rồi đi lấy đồ chuẩn bị đi tắm, hành động kì lạ của cô khiến Maahes khó hiểu.

Bạn đang đọc SYTHERYNE - Quyển Nhật Ký Số 1 sáng tác bởi Touru

Truyện SYTHERYNE - Quyển Nhật Ký Số 1 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Touru
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.