Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Sôi Sục Trong Nội Địa

Tiểu thuyết gốc · 2979 chữ

Văn minh Oseye được tạo dựng vào khoảng thiên niên kỉ thứ I trước Công nguyên, sau khi người ta tìm được cách tạo ra lửa để sưởi ấm và đun nấu thức ăn. Dần dần phát triển mạnh mẽ thành một văn minh hùng mạnh. Văn minh Fisital được chia thành 5 phái khác nhau : Ecerman, Yanara, Alcadea, Espenraza, Tahirah. Trong đó phái Ecerman nắm giữ sức ảnh hưởng lớn nhất với số người theo phái chiếm phần nửa dân số, phái được tạo ra để giúp truyền lại sức mạnh thất truyền từ lâu của vị vua Oseye.

Người dân ở đây ngoài ra còn chia thành các tộc như : Ngạ Quỷ, Thanh Xà, Bạch Hổ, Hắc Báo. Các tộc này còn giữ thêm vai trò mạnh mẽ trong xã hội khi nắm quyền cai trị chỉ đứng sau vua. Những người dân ở đây nếu không có nhà cửa sẽ được coi là một nô lệ và sẽ đi bán thân cho các quý tộc giàu có hơn. Và ngay ở trung tâm của thành phố Shalise, hoạt động buôn bán người này diễn ra hết sức bình thường và còn đa dạng hơn hết. Tuy nhiên, giá để bán một nô lệ đi khá đắt đỏ, vì thế nên để mua được một người phải chi cả mấy thửa ruộng để có thể sở hữu được. Do đó họ mới gọi thành phố này là thành phố "nghìn vàng", hầu hết những người sống ở đây không ai có gia cảnh khó khăn cả, những người nghèo họ thường sống thành các làng nhỏ bên ngoài và điều kiện sống của họ dĩ nhiên không no đủ bằng bên trong thành.

Đó là lí do có những người muốn được đặt chân vào trong thành, trong đó có Neith.

- Neith! Xem này! Có con cá to vừa bẫy lưới của tớ! - Một cậu nhóc với mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh dương đang cố gắng nhấc con cá to bằng bắp tay của mình một cách yếu ớt, sức cậu không đủ nâng được con cá này nên mém nữa là làm rớt con cá xuống nước.

- Ngozi, em nên cẩn thận hơn chứ? Làm rơi con cá này chúng ta không có gì bỏ bụng đâu! - Cô gái có mái tóc cam đó là Tale, là chị của cậu bé đó, hai người họ cũng là người bạn thân thiết với cô.

Cả ba người sống trong một ngôi làng nhỏ nằm cách thành phố rất xa, phải băng qua mấy ngọn đồi cát mới tới được tới thành ngoài. Vì thế mà đám trẻ này chẳng bao giờ được nhìn thấy thành phố Shalise trông như thế nào. Neith nghe rằng nơi đó chỉ dành cho những tên nhà giàu nên cô chẳng bao giờ nghĩ bản thân có thể đặt chân lên đó.

- Neith, nghĩ gì vậy? Mau phụ tụi tui làm bữa tối đi! - Tale nói khiến cho cái suy nghĩ vừa chợt lóe lên của cô bị ngắt quãng, lâu lâu cô lại hay nghĩ như thế, cũng xem như thói quen xấu.

- À.. Không có gì đâu, chúng ta làm cá nướng đi.

- Cá nướng! - Ngozi reo lên vô cùng hạnh phúc, cũng đúng thôi bởi vì mấy ngày rồi họ chỉ ăn ít cơm lót dạ, ngày còn chưa đủ một chén. Do gần đây lúa nước bị mất mùa nên số lượng không nhiều như trước, vì vậy chỉ đủ cung cấp một số lượng nhỏ.

- Chúng ta có nên chia sẻ cho mọi người không? Dù sao cả làng ta mấy nay còn chưa ăn đủ gì cả. - Tale nói, cô ấy vẫn là quan tâm mọi người hơn hết.

- Chỉ sợ một con cá là không đủ... - Cô đáp lại.

- Không, miễn chúng ta có tấm lòng chắc chắn họ sẽ nhận thôi. - Tale nói với cô.

- Ừm, vậy đem chia cho mọi người. - Nói rồi cả ba quyết định nướng con cá lên trước rồi chia cho từng nhà trong làng, có vài người họ nhận ít còn vài người họ không nhận bảo ba người họ nên để cho gia đình họ ăn.

Người dân trong làng cô hầu như ai cũng đều khổ cực như nhau nên dường như hiểu được hoàn cảnh của mỗi người. Trong số ba người thì nhà của Tale và Ngozi là có người lớn tuổi, và đó là lí do cô phải chia cho họ phần nhiều hơn, rốt cuộc kết quả chỉ đem về được nửa lát thịt cá cho gia đình.

- Đây là số thịt mà con cùng Ngozi với Tale đem chia còn thừa lại sao? - Mẹ của cô đáp rồi nhìn miếng thịt cá nhỏ ấy rồi thở dài.

- Con... Chỉ lấy được một ít thôi, bởi vì nhà Ngozi với Tale có người lớn tuổi, con không thể chia ít được.

- Mẹ không có ý trách con đâu, Neith. - Ba của cô nói, ông ấy thường xuyên làm ruộng nên hay dính bùn đất, tuy vậy ông ấy cố gắng để người sạch sẽ nhất trước khi trở về nhà vì mẹ cô không thích ứng được với mùi đó.

- Dù sao con đã cố gắng rồi, nhiêu đây không sao cả, bữa khác rồi hẵng bắt tiếp. - Mẹ cô đáp lại ý cô, tuy vậy cô lại lo rằng bà ấy không vui vì thức ăn chỉ có một tí.

Bà ấy bới ba chén cơm nhỏ đặt xuống bàn sau đấy cả ba cùng nhau ăn cơm, trong suốt quá trình ăn không ai nói đến ai cả, điều này là lẽ bình thường. Nếu như mà nói chuyện chắc hôm đấy là ngày mà ba với mẹ cô cãi nhau. Thường là thế, chỉ khi họ cãi nhau mới nói chuyện được nhưng đó chỉ là cãi cọ nhỏ nên không sao cả.

Sau khi ăn cơm xong cô lại xin ba mẹ cho bản thân sang nhà của Tale và Ngozi chơi, và tất nhiên ba mẹ cô đồng ý miễn cô đừng la cà quá lâu.

- Tale, Ngozi! - Cô đứng lấp ló ngoài cửa rồi vẫy tay, hai người ở bên trong thấy liền chạy ra.

- Neith, không phải nói là tụi tui qua nhà bà rồi à? - Tale nói.

- Nhưng mà tớ định qua nhà hai cậu chơi, sẵn tiện rủ hai người đi nơi này.

- Đi đâu chứ? Ba mẹ tớ không cho đâu... - Ngozi nói vào, cậu ấy lúc nào cũng nhát gan như thế cả.

- Neith, cậu định đi đâu?

- Tớ nghe nói rằng ở bên ngoài thành đang tổ chức lễ hội, nghe nói khá nhộn nhịp nên tớ muốn đi thử.

- Tại sao cậu biết ở đó có lễ hội? Với lại mấy đứa như mình chắc không qua nổi đến đó đâu.

- Nhưng mà nghe nói... Ở đó bán nhiều đồ ăn ngon lắm.

- Bọn mình... Không cần đến nó đâu, dù sao nếu như sau vụ sau mà thành công chúng ta sẽ có đủ tiền để đến đó.

- Tớ nghe nói ở đó có bán bảo vật khá quý, hôm nay là ngày đấu giá nó đó!

Tale nhìn cô với ánh mắt ngờ vực, dường như cô ấy hiểu cô tính làm gì. - Chúng ta cũng lớn rồi đừng chơi mấy trò con nít ấy nữa.

- Vậy cậu không đi sao?

- Dĩ nhiên, với lại Ngozi rất ngốc nghếch, tui không thể đưa nó đi chung được.

- Thế bỏ cậu ấy lại là được rồi?

-...

Cô ấy nhìn cô cùng vẻ mặt cạn lời, người này, nói bao nhiêu lần vẫn thế, không những ham tiền còn ham mê chơi, không hiểu sao cô lại có sức mạnh được mới hay.

- Chị Tale, em không muốn ở nhà một mình đâu... Mai ba mẹ ta đi buôn bán đó. - Ngozi bám vào người chị gái, nhìn dáng vẻ này cứ tưởng con nít bảy tuổi không đấy chứ.

- Vậy... Neith, tôi không thể đi được rồi đó. - Tale nói, cậu ấy lúc nào cũng đặt Ngozi lên hàng đầu hết, nên cô đành chịu.

- Mà nếu cậu có ý định đi một mình thì cẩn thận đi, ở đó không dễ mà lấy được bảo vật đâu, có khi cậu lấy được mà không toàn mạng trở về đấy.

- Chị Tale... Chị nói gì vậy...

- Tôi nói thật, nghĩ kĩ đi.

Nói xong thì cô đành bục mặt rời đi, cô biết rằng bây giờ dù có đi cũng không có cách nào tới đó nhanh hơn được, đi đường bộ tới đó chắc phải mất một ngày còn xe thì nửa ngày. Đi trong một đêm chắc chắn không thể được. Tuy nhiên, bằng một cách thần kì nào đó, cô đã nhìn thấy được một người lái buôn đang đi ngang qua đây, như chớp được tia hi vọng, cô liền cẩn thận đuổi theo chân người đó.

Cuối cùng, cô đã vào được trong khoang xe, cô có viết vội chữ lên một bức tường nhỏ bên ngoài nhà cô, hi vọng khi sáng ba mẹ cô thấy sẽ hiểu. Cô không chắc lần này bản thân đi sẽ ra sao.

Xe dừng tới cửa ngoài thành, đúng như mong đợi, cô len lén nhảy xuống rồi chạy khuất vào trong các tòa nhà gần đó, cô mau chóng tìm được con hẻm nhiều người qua lại và lẩn vào. Quả nhiên tuy ở đây nằm ngoài thành nhưng sự xa hoa của nó thật sự rất ngưỡng mộ. Xung quanh được bao phủ bởi ánh đèn lấp lánh kèm những dải ruy băng màu đỏ đẹp lung linh.

Ở chính giữa là sân khấu lớn, có lẽ là nơi diễn ra lễ đấu giá, cô nghe nói ở đây đấu giá cả vật lẫn người nhưng vật nhiều hơn. Với lại đấu giá bằng người chỉ ở thành phố Shalise mới làm vậy. Tuy vậy cô vẫn nghe rằng chất lượng rất tốt.

Cô chen chúc vào giữa đám đông và được chứng kiến màn đấu giá rất đặc sắc, người dẫn chương trình có một cái gì đó vô cùng cuốn hút khiến người xem khó rời mắt, không khí ở đây nhộn nhịp hơn nhiều so với làng cô ở.

- Vị khách số 202 đang đẩy giá lên 2 vạn yên, có ai hơn không?

- 2 vạn 1!

- 2 vạn 2!

- 2 vạn 3!

- HAI VẠN NĂM!

- 2 vạn 5? Một con số khá lớn, còn ai nữa không ạ? Thế phần bảo vật này sẽ dành cho vị khách số 143.

Cô chăm chú nhìn bọn họ đấu giá mà quên mất rằng hôm nay mình phải làm gì, cô còn chưa soạn sẵn kế hoạch trong đầu mà đã hành động, kiểu gì cũng thất bại. Nhưng mà cô nên làm gì đây? Bảo vật mà cô muốn nó sắp tới rồi.

Nhưng, sau khi cô ăn cắp, chắc hẳn cô sẽ bị truy bắt. Việc này lại càng không được, hay cô ăn cắp ít nhỉ? Mà quan trọng, ăn cắp ít làm sao để không bị phát hiện.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy được một số người đang chuẩn bị đồ gì đó, hình như là vật đấu giá tiếp theo, trông có vẻ đang vội, hẳn là vật sắp tới sắp ra mắt. Trong đầu cô liền nghĩ ra ý đồ, cô chờ cho chỉ còn một người ở lại, thừa cơ đi tới mà đánh ngất rồi đưa vào trong một góc khuất không ai để ý. Thế là cô đã thuận lợi cải trang được.

- Sina, cô chuẩn bị xong chưa đấy? Tiếp theo đấu giá là người đấy, cẩn thận cái tay cô không chừng bị nó cạp đấy.

- A... Tôi sẽ cẩn thận hơn. - Cô giật tay ra khỏi chiếc lồng, nãy giờ thì ra cô đặt tay lên nó mà không biết bên trong có gì nguy hiểm, cô cũng thật gan dạ.

Cơ mà người này bảo trong đây có người sao? Có vẻ thuộc tộc người nào đấy hiếm hoặc nằm ở phần nhỏ của xã hội, không đời nào tộc Hắc Báo hay Thanh Xà lại bị bắt đi đấu giá. Đến sợi tóc họ còn được bán đi với giá bạc tỷ thì cái này không ai dám làm đâu.

Sau đấy cô cùng nhóm người họ khiêng cái lồng này ra sau khán đài, lúc chuẩn bị đặt nó xuống thì cái lồng tự dưng mở toang sau đó người trong đó đột nhiên vụt mất.

- Nguy rồi...! - Cô nhìn người kia vừa chạy vèo ra khỏi khán đài liền đuổi theo sau.

Cô nhớ rằng cái lồng này được khóa rồi mà, sao lại tẩu thoát được mà chạy trốn được chứ? Chỉ trừ phi người này khôn lỏi. Cô tăng tốc độ sau đó chạy tới nắm lấy dây xích bên dưới và kéo hắn ta lên, hắn ta bị kéo mà ngã xuống đất.

- Này, ngươi nên cẩn thận đi, ta mà không bán ngươi đi được là không có lương ăn đâu.

- Grừ...! - Hắn ta quay mặt lại sau đó tức giận mà có ý vồ vào cắn cô, nhưng cô nhanh trí nắm chặt sợi dây xích rồi cho hắn quay mấy vòng.

- Ngươi... Ngươi cũng nặng phết... - Cô mệt lả mà thả hắn ta xuống, có lẽ vì cô quay dữ quá nên hắn ta không kháng cự được mà nằm bất tỉnh.

Có lẽ cô đã hoàn thành được nhiệm vụ, đem hắn ta về chắc cô sẽ có chút đỉnh. Nói xong cô vừa bế hắn ta lên định đem về chỗ ở thì thấy tên cô đánh ngất đã dậy được, đã thế còn ngay ở chỗ của bọn họ, tình thế nguy cấp, cô đành tháo chạy khỏi nơi này.

Nhưng mà cô chạy mới ra khỏi nơi đó một chút thì đã mỏi nhừ toàn thân, phải lâu rồi cô mới chạy nhiều như thế, nếu cô dừng lại chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt được. Cô đành bất đắc dĩ cởi cái áo choàng và kiếm đại một chỗ nào đó để trú, may rằng ngay đó có một rừng cây nhỏ nên cô đã trú vào đó mà tránh khỏi tầm mắt của bọn người kia.

Tự dưng cô thấy bản thân ngốc nghếch, khi không lại gánh cả của nợ này đi, biết vậy ban nãy cô đã ném hắn ta cho đám người đó làm quà đền bù rồi, có khi được cho ít tiền, đằng này tiền còn không có nổi một cắc.

- Đúng là yêu nghiệt... - Cô thả hắn ta xuống dưới đống cát rồi nhìn với ánh mắt khinh bỉ. - Hay sáng mai mình đem tên này đi bán nhỉ?

- Không... Được bán...! - Hắn ta đột nhiên tỉnh dậy rồi quay ngoắt qua nhìn chằm chằm cô.

- Tại sao? Ít ra bán ngươi cũng có tí tiền đấy.

- Ta... Muốn chạy trốn khỏi đây, ngươi mà bán ta ta nhất định sẽ ghi hận ngươi!

- Vậy ngươi cứ ghi hận, miễn ta có tiền là được.

- Ngươi...! - Hắn ta chỉ trỏ vào mặt cô rồi tính rời đi, nhưng cô chộp cái dây xích dưới chân hắn rồi kéo làm cho hắn té dập mặt.

- Ta chưa biết tên ngươi, hỏi cái đi rồi đi.

- Maahes, cứ gọi ta là Re.

- Re...?! - Cô nghe cái tên sau đó bỗng nhiên phì cười.

- Có gì buồn cười chứ?! Tên đó... Tên đó là do mẹ ta đặt đấy...!

- Vậy sao? Nhưng ta thấy khá buồn cười...

Hắn ta tức dậy mà muốn xông vào cạp lấy đầu cô, nhưng nhớ vụ việc ban nãy bị cô quay cho mấy trận lại không dám.

- Ta sẽ đi.

- Ừm, ngươi cứ đi, ta lại đỡ một gánh nặng.

Nói rồi hắn ta đứng dậy và rời đi. Cơ mà, được vài phút sau lại quay về tìm cô.

- Sao nữa?

- Ta... Không nhớ đường về... Ta quên rằng ở đây sa mạc, ta lại ở vùng gần giáp với thảo nguyên.

- Thế ngươi phải đi dài dài lắm đấy, ta còn chưa bao giờ ra khỏi chỗ này.

- Thế... Ta ở nhờ ngươi vài hôm được không?

- Dĩ nhiên không, ta thà nãy ta bán ngươi hơn đấy. - Hắn ta mà ở lại xem như nhà cô có tận bốn miệng ăn, mà nhìn mặt mày tên này ăn thế nào cũng nhiều, nhà cô lại chẳng có nhiều đồ ăn đến thế.

- Đi... Đại ca... Cho ta ở ké vài hôm thôi được chứ?

- Nhà ta đang thiếu gạo đấy, nếu ngươi kiếm cơm giúp ta thì ta sẽ cho ngươi ở.

- Nhưng... Ta là linh dương... Biết tìm đâu ở chốn này được chứ? Ta sợ sẽ bị bắt lần nữa.

- Thế ngươi ra ngoài mà ngủ.

- Đại ca... Xin đại ca đấy... Cho em ở ké vài hôm thôi... Em làm gì cũng được. - Hắn ta quỳ xuống mà ôm chân cô van xin, xem ra là hắn kiên quyết muốn đi theo chân cô rồi.

- Làm osin được không?

- Osin?

- Việc nhẹ lắm, chỉ cần làm hết là được ở chung nhà với ta, chịu chứ?

- Việc gì cũng được... Miễn đại ca cho em có nơi ở là được rồi...!

[...]

Cuối cùng, cô cho hắn ta ở bên ngoài nhà làm công việc rửa mái nhà, lí do đơn giản là tại bây giờ không có công việc gì khác chỉ còn đúng cái này. Cô mong rằng hắn ta sẽ không làm gãy cái mái nhà rồi rơi thẳng xuống nhà cô. Còn nữa, cô còn chưa nói cho ba mẹ, cô về đây là cả một chặng đường đấy, chặng đường mang cục nợ về báo cha báo mẹ.

Bạn đang đọc SYTHERYNE - Quyển Nhật Ký Số 1 sáng tác bởi Touru
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Touru
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.