Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C362. Bí mật.

Tiểu thuyết gốc · 2098 chữ

"Cảm tạ Côn Ngô Lão."

Mọi người thu lại quà, đồng chấp tay cúi lưng cảm tạ sâu một cái.

Côn Ngô Lão vuốt râu gật gù, nhìn mọi người, chậm rãi hỏi:

"Các tiểu hữu, có muốn biết bí mật trong chuyện này không?"

Mọi người đồng gật gật đầu, lấy ghế cho Côn Ngô Lão ngồi xuống, bọn họ cũng ngồi thành hàng chỉnh tề ở phía trước, giống như học sinh chú tâm nghe lão sư giảng bài.

"Chuyện này, phải kể đến thời điểm gần cuối thời kỳ Khải Nguyên….."

Đó là khoảng thời gian mà đại thế của nhân loại đạt đến đỉnh điểm, cường giả nhiều như mây, chiến ý bừng lên như ngọn lửa đốt trời, ma thú ngoài Đại Hải phải lui xa chục vạn dặm, ma thú trong đất liền phải núp, phải trốn dưới các tầng đất, còn không thì phải chịu cảnh ‘quy phục’, không được làm hại đến nhân loại.

Trong thời điểm mà nhân loại làm ‘vương’, làm ‘thần’ này, không ngờ vẫn bị một giống loài chém giết như gà vịt.

Mười hai con Ngoại Ma từ Tinh Không giáng xuống, mang theo thực lực vô thượng cùng Ma Khí khủng bố, thẳng tay tàn sát, ăn thịt uống máu nhân loại và ma thú.

Thực lực của chúng quá mạnh, là Bán Tiên Cảnh, còn sở hữu Bất Hoại Chi Khu, Thần Cảnh nhân loại và ma thú hoàn toàn bất lực, hợp sức cùng nhau, dùng đến Cấm Kỹ,….làm đủ mọi cách mà chẳng thế phá được cơ thể của chúng, còn bị chúng giết ngược, ăn tươi nuốt sống.

Lúc đó, mặt đất hóa thành biển máu, chứa cơ số thi thể, bầu trời không có ban ngày, chỉ có màn đêm vô tận, Ma Khí hóa thành mây bay đầy trời, thấy con mồi liền lao xuống bắt lấy, đem về cho chủ nhân của chúng.

Tây Châu bước vào thời kỳ u ám còn hơn cả thời Ám Nguyên. Nhưng may mắn, nhân loại còn một tồn tại vô thượng, chính là Tiên Nhân.

Cảm ứng Tây Châu có đại nạn, Tiên Nhân cùng Tiên Thú nhanh chóng từ Bắc Châu trở về Tây Châu. Thấy khung cảnh như địa ngục trần gian, lửa giận của người rúng động cả không gian, lập tức thi triển công kích vào đám Ngoại Ma.

Như đã nói, đám Ngoại Ma có Bất Hoại Chi Khu, đến công kích của Tiên Nhân cũng chẳng thể phá mở cơ thể của chúng, từ đó không thể tác động vào hạch tâm, cũng như là hồn phách ngưng đọng dấu bên trong cơ thể.

Tiên Nhân cùng Tiên Thú không chịu thua, kéo mười hai con Ngoại Ma ra Tinh Không bao la, chiến một trận kéo dài hơn mười năm.

Kết cục, vẫn không thể giết được chúng mà chỉ có thể tạm nhốt lại.

Sau một thời gian suy nghĩ, Tiên Nhân quyết định phong ấn mười hai con Ngoại Ma ở Vụ Sơn. Chọn Vụ Sơn, bởi vì nơi này là Thiên Tiên Chi Khu, sương vụ, địa hình, cảnh sắc,….đều do thiên địa kiến tạo, con người khó mà tác động được.

Phong ấn Ngoại Ma trong này, nhờ sương vụ, nhờ ma thú, nhờ địa hình, sẽ có rất ít con người hậu thế tiến vào, giảm được người ‘tò mò’, từ đó mà giảm đi khả năng Ngoại Ma dụ dỗ con người giúp chúng nó phá phong ấn.

Mà đã phong ấn, tất nhiên phải có người canh giữ, theo dõi, gia cố lại phong ấn, đó là nhiệm vụ của các bộ lạc trong Vụ Sơn, cũng là lý do vì sao tuy họ rất mạnh, có Thần Cảnh tọa trấn nhưng tộc nhân mãi bị ‘nhốt’ ở nơi này.

Côn Ngô Lão hớp ngụm trà thơm, nói tiếp:

"Phong ấn của Tiên Nhân không chỉ có mỗi chuyện nhốt, nó còn mài mòn thực lực của đám Ngoại Ma theo thời gian. Nhưng qua hơn chín ngàn năm, từ Bán Tiên mà chúng chỉ rớt xuống Thần Cảnh bậc hai, như thế là đủ hiểu thực lực ở thời kỳ toàn thịnh của chúng kinh khủng đến mức nào."

Mọi người cùng nhau gật gù, trong lòng Trần U cũng đã có câu trả lời cho một số nghi vấn của hắn từ trước đó.

Phong ấn là một chuỗi liên kết với nhau, mục đích là để gia cường thêm sức mạnh, nhưng cũng là con dao hai lưỡi, một khi có Ngoại Ma phá phong thoát ra thì phong ấn của những con còn lại cũng sẽ yếu bớt.

Vì thế, Tiên Nhân tạo ra phong ấn mà người ở bên ngoài chỉ có thể gia cố, không thể phá hủy, hạn chế khả năng có hậu bối Thần Cảnh ‘ngạo mạn’, ỷ thực lực mạnh, thấy Ngoại Ma suy yếu mà phá phong để chém giết chúng.

Ngoại Ma là tồn tại cấp Bán Tiên, thủ đoạn chắc chắn rất nhiều, rất quỷ dị, cũng rất ranh mãnh, giống như điều Ngoại Ma kia đã làm với Sư La Dung và Hổ Khắc Nhiên, cũng như những gì nó đã thể hiện trong trận chiến. Cứ khư khư ỷ vào thực lực, số lượng mà không có thủ đoạn, kế sách phù hợp, khả năng rất cao, ôm hận chính là con người và ma thú chứ không phải chúng.

Đó cũng là lý do vì sao mà khi Ngoại Ma đã suy yếu rồi, các Thần Cảnh vẫn không ‘cho’ Ngoại Ma dụ dỗ con người giúp chúng thoát phong.

May mắn, may mắn đến khoảng thời gian này, cả thiên địa như ‘phù hộ’ cho con người và ma thú tiêu diệt Ngoại Ma.

Tai Thiên Tinh hiện thế, ‘giúp’ Ngoại Ma không chút nghi ngờ lẫn đề phòng, tưởng đây là cơ hội để chúng âm thầm phá phong. Trần U xuất ra Trục Diệt Ma Trận, giống như cơn mưa dầm tưới xuống đồng ruộng khô cạn, cuốn trôi đi ‘cái nóng, cái mệt mỏi, vô lực’ trong việc tìm cách xử lý Ma Khí và Ngoại Ma, kiến tạo nền móng cho mọi chuyện.

Các Thần Cảnh đã dùng ‘diệt’ tự và ‘phong’ tự để xử lý hai con Ngoại Ma Thánh cấp ở khu vực nghiên cứu. Vô cùng thuận lợi, cũng vô cùng thành công, diệt đến tro bụi cũng không còn, và thế là kế hoạch ‘Diệt Ma’ ra đời.

Sự thành công của kế hoạch này, người ở đây, người đang xem, ai cũng đã biết rõ, không cần nói nhiều nữa.

…….

"Trần U tiểu hữu, công của tiểu hữu không nhỏ đâu, nền móng từ Trục Diệt Ma Trận, phải nói là vô cùng vĩ đại."

Côn Ngô Lão vuốt vuốt râu, giọng và biểu cảm có thừa sự cảm tạ với Trần U.

Tất nhiên là mặt hắn không dày đến mức thế này, chấp tay lắc lắc đầu cười nói:

"Trục Diệt Ma Trận là vãn bối may mắn kế thừa từ một vị tiền nhân, chuyện này, các vị tiền bối chắc ai cũng biết được, vãn bối sống chìm lắm, đừng nâng vãn bối lên nữa."

Côn Ngô Lão lắc lắc đầu cười cười. Trần U sống chìm rồi âm thầm đi vét máng Bảo Khố của các kỳ ngộ, nghe thật ‘hợp lý’, mà nghĩ lại tức giận, cái tên tiểu tử này.

"Côn Ngô Lão, người sống lâu như vậy, không biết….đã từng thấy qua dung của Tiên Nhân, Tiên Thú?"

Câu hỏi của Trần U cũng gợi lên sự tò mò của tất cả người ở đây. Bọn họ đều đã nghe qua hai cái tên này, nhưng dung mạo, hình dáng ra sao? Không hề có sách sử nào nhắc đến, vẽ đến.

Côn Ngô Lão lắc lắc đầu làm mọi người thất vọng thở dài, lão trầm tư một lúc rồi mới nói:

"Tiên Nhân cùng Tiên Thú, lão thật gặp qua. Nhưng hai vị này đều là tồn tại lãng quên, chỉ có cái tên được lưu lại, hình dáng, dung mạo,….tất cả những thứ khác đều sẽ bị một loại lực lượng nào đó xóa đi, cho dù là khắc trong ký ức, hay trên đá, đều như nhau cả."

"Các tiểu hữu, còn chuyện gì muốn hỏi nữa không?"

Trừ Trần U ra, mọi người đều lắc lắc đầu.

Hắn muốn hỏi thêm một số vấn đề, nhưng nhìn bộ dáng Côn Ngô Lão có chút mệt mỏi nên thôi, để lần sau vậy.

Thấy không có ai hỏi nữa, Côn Ngô Lão vuốt vuốt râu đứng lên, tự mở không gian sủng thú rồi bước vào trong. Mọi người trò chuyện thêm một lúc rồi ai giải tán về phòng nấy.

Hôm qua đã ‘ăn’ no rồi nên chúng nữ không còn hứng thú mấy, trong lúc ba nữ đi tắm thì Trần U cùng Ái Ni Khắc Toa nhẹ nhàng một hiệp ở bên phòng, chủ yếu là hắn la liếm chân xăm rồi thưởng thức u cốc của nàng bằng miệng, đến khi nàng lên đỉnh vu sơn thì hắn bế nàng qua kia tắm cùng.

Tắm xong thì hắn tặng chúng nữ nụ hôn ngủ ngon, rồi năm người cùng nhau ngủ trên giường lớn, kéo một giấc thật đã đến trưa hôm sau.

Trong giấc mộng, Trần U gặp lại chúng nữ bên Nam Châu, các nàng cực độ mừng rỡ mà ôm lấy hắn, sau đó cho hắn lục phi, làm tên Hoàng Đế hoang dâm vô độ suốt hai, ba ngày trời.

Cuối giấc mộng, hắn cảm giác cơ bắp toàn thân căng lên, tiểu đệ co giật, phóng xuất tinh hoa vào trong Khuynh Thành.

Cảm giác rất chân thực này làm hắn tỉnh ngủ, nhìn xuống phía dưới thì thấy chăn bị độn lên, đưa tay dỡ chăn ra là hình ảnh Ái Ni Khắc Toa đang thổi tiêu cho hắn, yết hầu lên xuống liên tục, làm cái gì thì ai cũng biết.

Nàng nhả tiểu đệ ra, liếm môi một cách đầy quyến rũ, nhìn hắn mỉm cười nói:

"Mặt trời treo cao rồi, A Thư đành phải dùng cách này để gọi A Thác dậy thôi."

Trần U không nói nhiều, đưa tay kéo nàng lên, lật người nằm đè lên thân thể mỹ miều, lập tức nhập chiến.

Ba nữ ngồi uống trà, thấy Ái Ni Khắc Toa đi lâu như vậy liền biết vị tỷ muội này đang ăn vụng rồi. Chiến lực không cao, nhưng khả năng ‘hồi phục’ chắc chắn là mạnh nhất trong bốn người.

Vờn Ái Ni Khắc Toa một hiệp, Trần U bế nàng đi tắm rồi lại vờn một hiệp nữa, sau đó mới bế nàng ra uống trà cùng ba nữ.

Đến tầm chiều, Mộc Thần Lâm qua rủ Trần U cùng chúng nữ đi ăn ở quán trong hẻm kia, sẵn tiện đưa Hạ Cẩm Đào về trạch viện Hạ gia luôn.

Lần đầu tiên được uống loại rượu thơm, nhạt, lạnh lạnh từ miệng đến thực quản nhưng lại nóng ấm trong dạ dày, sau đó bùng ra men say, vừa ngon mà vừa lạ, làm chúng nữ rất thích Hàn Hồng Tửu này.

Đã thế, trải nghiệm ăn uống ở đây khác lạ so với bình thường, món ăn lão đầu bếp nấu ra rất ngon, còn có thêm muối hồng mà Trần U tặng, hương vị thật không phải bàn cãi nữa.

Quán này, chính thức là một trong những quán ‘guộc’ của chúng nữ.

Ăn uống no say, mọi người đưa Hạ Cẩm Đào về trạch viện. Bước xuống xe ngựa, hắn quay người chấp tay, cúi lưng một cái với mọi người, chân thành nói:

"Ta thật vô cùng cảm tạ mọi người đã….."

Không cho hắn nói hết câu, Trần U đã ngưng linh lực thành cước, sút hắn bay qua cửa cao của trạch viện, dùng mông tiếp đất một cái bịch.

"Giữa huynh đệ còn lễ nghi rườm rà, lần sau cho huynh cắm mặt vào đất."

Trần U nói vọng vào trong, làm cho mọi người đồng cười rộ lên. Xe ngựa tiếp tục lộc cộc về Thịnh Lầu.

Hạ Cẩm Đào nở nụ cười tươi, nhìn đến khi xe ngựa khuất dạng thì thở dài một hơi, quay người nhìn hộ vệ, nói:

"Chuẩn bị Phi Chu, sáng mai, chúng ta sẽ quay về Hạ gia."

……

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.