Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C361. Quà.

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

Dùng đến cách đó? Chấm hết?

Trần U đảo mắt suy ngẫm, trong đầu lập tức nghĩ về chuyện đột phá vào Bán Tiên Cảnh, có thêm ba trăm năm tuổi thọ, nhưng hết thì xem như chấm dứt, vô pháp tăng thêm.

Nhưng hắn lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Bởi nữ tiền bối kia đạp vào Bán Tiên thì Long Ngô cũng phải như vậy, cũng chỉ còn ba trăm năm thọ nguyên, nó chắc chắn không thể sống được đến bây giờ.

Lúc này Hoa Tranh ngập ngừng lên tiếng:

"Toa tỷ, muội cảm giác vị Long Ngô Lão này….có chút…thật khó nói…"

Ái Ni Khắc Toa nở nụ cười tươi, gật gật đầu đáp:

"Ta hiểu ý muội muốn nói gì, ta cũng cảm giác như vậy. Trên người Long Ngô Lão, hình như có sứ mệnh hay nhiệm vụ gì đó, tràn ngập cảm giác thần bí…"

"Ai cũng có bí mật của riêng mình mà, người không nói, tỷ cũng không hỏi làm gì. Biết hay không biết thì cũng như nhau."

Long Ngô Lão còn sống, nhưng lại ‘chôn cùng’, ‘thủ hộ’ Chiến Công Điện. Quan tâm nhưng ‘bỏ mặt’ bộ lạc thờ phụng người suốt mấy ngàn năm, nói không có bí mật trong này, nàng có chết cũng không tin.

Trần U cũng cảm giác bí mật trong chuyện này tuyệt đối nằm ở hàng kinh thiên động địa, từ Chiến Công Điện cho đến Long Ngô.

Chỉ là, quan tâm, tò mò làm chi cho nhứt đầu? Thế giới này thực lực vi tôn, chỉ cần chú trọng vào thực lực, đạt đến độ cao đỉnh tiêm, bí mật, rồi cũng có ngày bản thân sẽ có tư cách để biết đến.

Hứng khởi chưa tan, Trần U chồm người qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Hoa Tranh, nhưng chưa kịp sờ cái gì thì Ái Ni Khắc Toa đã ngưng linh lực thành cây thước khẽ lên tay của hắn, phùng má nói:

"A Thác, chàng nghiêm chỉnh lại cho A Thư, A Thư còn chưa nghe chuyện truyền thừa của ba vị tỷ muội."

Rồi nàng chợt quay ngoắc thái độ, chuyển thành quyến rũ, đá mắt với hắn:

"Chàng nhịn chút đi, để tối A Thư hảo hảo bù lại cho chàng."

Nữ nhân nha, một khi hợp chủ đề liền nói không ngừng nghỉ. Từ việc kể lại, chúng nữ dần chuyển sang bình luận, nào là nữ tử tóc đỏ trong tâm cảnh của Cửu Y Ly thật đáng ghét, nếu thật có tỷ muội như vậy, mọi người sẽ hùa nhau ức hiếp nàng ta cho bỏ tật. Nào là cảnh Đào Lâm chắc rất đẹp, ước gì có thể đến, cùng nhau uống rượu ngắm hoa đào rơi…….

Chúng nữ nói một mạch từ chiều đến tối, nói đến chán chê rồi kéo Trần U đi qua thăm hỏi Song Lâm cùng Hạ Cẩm Đào.

Dành cả ngày để khôi phục, linh lực của ba người đã ở mức ổn, cùng năm người Trần U ngồi uống trà trò chuyện ở ban công để xả hơi.

Ái Ni Khắc Toa rất tò mò chuyện của Hạ Cẩm Đào và Ngưng Mộ Nhan sao mà tiến triển nhanh đến như vậy? Thế là nhờ vị Đào huynh này tường thuật lại sự việc.

Dạ mặt Hạ Cẩm Đào không còn mỏng nữa, đệ muội muốn nghe thì hắn kể, kể như thể đang hồi ức lại câu chuyện làm hắn hạnh phúc nhất trên đời, giọng nói tràn đầy nhu tình, ánh mắt nhìn về bầu trời đen xa xăm ngoài ban công, thỉnh thoảng nở nụ cười vui vẻ.

Kể xong, Hạ Cẩm Đào như sực nhớ ra chuyện gì, lập tức xuất ra Hỏa Giáo, đứng lên chỉnh tề đưa nó đến trước mặt Trần U, gật đầu nói:

"Cảm tạ U đệ đã cho mượn, giờ ta trao trả lại cho đệ. Không phải có ý chê hay gì, nhưng ta đã có Thần Khí được truyền thừa rồi, ta nói trước. Nợ đệ quá nhiều, không thể nợ thêm nữa."

Trần U đứng lên cầm lấy Hỏa Giáo làm Hạ Cẩm Đào âm thầm thở phù một hơi trong lòng, chỉ là, vị U đệ này không thu vào mà xuất ra một cái hộp ngọc, cẩn thận đặt nó vào trong rồi đưa lại trước mặt hắn.

Trần U cười nói:

"Ta biết Đào huynh có Thần Khí, nhưng, ta xin nói thẳng, với thực lực của huynh hiện tại, không thể dùng Thần Khí được."

"Trong quá trình trở thành cường giả thì không thể thiếu chiến đấu, mà đã chiến đấu, có một thanh vũ khí tốt, thuận tay sẽ giúp tăng tỷ lệ chiến thắng."

"Thanh Hỏa Giáo này, xem như là quà mừng cưới ta tặng trước cho Đào huynh. Nếu sau này huynh không rước được Mộ Nhan cô nương về nhà, ta chắc chắn đích thân đến đòi lại."

Hạ Cầm Đào dùng Hỏa Giáo rất thuận tay, nó cũng rất biết cách ‘phối hợp’ với hắn. Hắn biết, bản thân có thêm thanh Thánh Khí này sẽ như chó thêm cánh rồng, chỉ là…..

Trần U ném hộp ngọc đập vào ngực Hạ Cẩm Đào, cười mắng:

"Đã nói huynh rồi, nam nhân không được lưỡng lự, ấp úng, mặt phải dày lên. Huynh nợ ta nhiều rồi, bớt hay nợ thêm thanh Thánh Khí này thì có vấn đề gì xảy ra không?"

"Với lại, đây là quà mừng cưới ta tặng trước, nghĩ đến cảnh sau này dự hôn lễ của hai cường giả Thánh Cảnh mà đi tay không, tưởng tượng thôi là đã thấy hời rồi."

Liễu Ái Lâm cùng Mộc Thần Lâm nghe vậy thì cười cười.

Hôn lễ của hai Thánh Cảnh, quà mừng tất nhiên là giá trị, nhưng dùng Thánh Khí làm quà, chắc chỉ có hôn lễ của hai Thần Cảnh mới có. U đệ, thật là hào sảng.

Không cho Hạ Cẩm Đào cơ hội từ chối lần hai, Trần U liền dẫn chúng nữ cáo từ về phòng. Đây là lý do phụ thôi, chứ lý do chính, là do hắn thèm ăn mặn lắm rồi.

Yến Tử Nương tạm thời không có hứng thú với chuyện chăn gối. Nàng qua phòng bên cạnh, nhờ Hoang Đao dựng Vòm Chắn Không Gian rồi bắt đầu soạn, sắp xếp lại tài sản mà Phách Tiên tiền bối tặng cho nàng.

Ở bên này, Trần U mở ra long chiến tam phượng, Cửu Y Ly vì ăn vụng từ trước rồi nên ‘nhường’ cho hai muội muội, nàng ở một bên phụ trợ xoa nắn, dùng năng lực khống tâm trợ Trần U ‘hành’ hai muội muội vượt núi này đến núi nọ, làm tay chân hai người bủn rủn, Ái Ni Khắc Toa muốn đưa chân hình xăm lên trời cũng không nổi.

Xử lý xong hai con chim phượng xinh đẹp này, Trần U bế Cửu Y Ly cùng qua giải quyết con chim phượng còn lại.

Nhờ năng lực khống tâm của Cửu Y Ly, chiến lực Yến Tử Nương đã không còn mạnh mẽ như trước, cứ cách chục phút thì nàng lên cao triều một lần, sau hai giờ đã bị Trần U hạ gục, lập tức chìm vào giấc ngủ.

"Phu quân, đến lượt thiếp."

Cửu Y Ly quyến rũ thì thào vào tai Trần U, nàng đã tết tóc thành hai sợi, bây giờ chỉ còn chờ phu quân nắm lấy hồng cương, ‘yêu’ nàng từ phía sau mà thôi.

……..

Qua ngày hôm sau, Côn Ngô Lão chưa về nên năm người Trần U quyết định tu luyện khôi phục linh lực, đến tầm chiều thì mượn xe Dưỡng Tiên Hội, rủ ba người bên kia ra ngoài dạo chơi.

Bằng lão quản lý Vụ Thành quá tốt, trong thành không có loạn, mọi người vẫn sinh hoạt một cách bình thường, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Ngoại trừ….

"Nghe tin gì chưa? Hôm qua, cách ngoại thành hướng Bắc hơn trăm dặm có mấy trăm người chết, toàn là người sống sót từ Vụ Sơn."

"Ta nghe nói là do đám ma đạo Bằng Vũ bộ lạc gây ra. Thiếu Chủ của bọn hắn không nhận được truyền thừa, còn xém chết trong Vụ Sơn, vừa mất mặt vừa phẫn nộ, thành ra chặn giết Quy Điểu chở đám người sống sót, vớt vát chút tài bảo cùng phát tiết."

"Thành Chủ hay tin liền nộ khí xung thiên, đã xuất phát truy theo rồi."

"Mọe kiếp đám súc sinh này, cùng là ma đạo, Tàn Cốt U Sơn còn là đỉnh cấp mà chẳng hiếu sát như chúng."

"Ta thấy, nếu truy theo kịp, cao lắm là Thành Chủ giết mấy tên nhãi nhép, đánh bị thương tên Bằng Ngạc Tiệt kia là cùng. Bằng Vũ bộ lạc nằm trong liên minh ma đạo, muốn đụng đến chúng, khó a."

"……"

Bên trong xe ngựa.

Nghe những thông tin này, Liễu Ái Lâm đấm tay phải vào tay trái như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn mọi người nói:

"Ta nghe phong phanh, tên ma đạo Bằng Ngạc Tiệt này giết người của Sư Hổ, Bái Sa, Giang Sương bộ lạc trong thử thách của hắn. Thủ đoạn rất man rợ như tra tấn cho đến chết."

"Sau khi dọn dẹp gần hết các khu vực ô hóa, các bộ lạc cử Thánh Cảnh ra truy sát hắn ta, không ngờ vẫn có thể nhặt lại được cái mạng."

Mộc Thần Lâm lắc lắc đầu:

"Thiên kiêu ma đạo kết rất nhiều thù hận. Hạ cấp hay trung cấp thì còn xem cơ may, Bằng Vũ bộ lạc là thượng cấp, chắc chắn cho Bằng Ngạc Tiệt một số lượng Phá Không Trục không ít. Bốn quyển hạ thánh giai là đủ cho hắn rời khỏi Vụ Sơn rồi."

Mọi người dạo dạo khu vực xung quanh Thịnh Lầu, ăn uống, mua sắm, đi dạo đến tối thì bên tai vang lên giọng nói của Côn Ngô Lão, thông báo lão đã trở về.

Mọi người nhanh chóng trở về Thịnh Lầu, nhất là Trần U, hắn thật mong chờ xem Côn Ngô Lão có quà xịn gì cho hắn?

Chỉ là…..

"Vãn…vãn bối….không có quà sao?"

Nhìn mọi người cầm hai, ba, bốn hộp dược vật, khoáng thiết trên tay, còn bàn tay của bản thân thì trắng đến không thể trắng hơn, Trần U ngơ ngác hỏi Côn Ngô Lão.

Côn Ngô Lão hừ nhẹ một tiếng, truyền âm với giọng hơi giận:

"Vét cả Bảo Khố của Chiến Công Điện, lão không đòi chia sẻ là may rồi, còn tham chút quà này của lão sao?"

Vì đề giữ lời hứa, lão phải ‘lặn lội đường xa’, đi về Cổ Nguyên Sâm Lâm để lấy những tài bảo này. Tiểu quái thai này, được lắm, vét hai Bảo Khố của thuộc hàng đỉnh cấp trên đời, giàu nứt đổ vách mà còn đòi quà, nghĩ mà tức.

Chỉ là, trước mặt những hậu bối khác, lão không thể thể hiện sự tức giận của bản thân, phải điềm đạm, phải nhẹ nhàng.

Côn Ngô Lão thả bốn chiếc nhẫn trữ vật vào bàn tay của Trần U, nói:

"Không cho tiểu hữu quà là vì đây. Hai chiếc trong đó là quà của các bộ lạc cùng quà của Dưỡng Tiên Hội, lão được Hội Trưởng nhờ đưa lại cho tiểu hữu. Một chiếc là quà của sáu Thần Thú trong Vụ Sơn, chiếc còn lại là quà của Thanh Du Hồ, nghe bảo là tài sản tiểu hữu bán……"

"Cảm tạ Côn Ngô Lão, món quà này thật lớn quá, đã phiền người rồi."

Không cho Côn Ngô Lão nói hết câu, Trần U nhanh thu quà lại, chấp tay cười hì hì cảm tạ.

……

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.