Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông kỳ quái

Phiên bản Dịch · 754 chữ

Người đàn ông nắm lấy cằm cô, giọng nói biến đổi đầy tức giận, cả người toát ra khí lạnh lẽo:

-Lâm Hoàn Nhĩ, em đúng vô ơn!

Kì quái, đúng là kì quái…. Lâm Hoàn Nhĩ muốn gào to lên.

Rõ ràng cô đã chịu khuất phục rồi, vậy mà người đàn ông này còn nói cô vô ơn.

Cô không phải là không hiểu ân nghĩa, cô đã không phản kháng lại rồi, cứ cho là người đàn ông này muốn ngủ với cô, cô cũng không phản kháng lại nữa.

Cô hoàn toàn không hiểu nổi tâm tư của Lãnh Hách Thành.

-Lãnh tổng, nếu anh muốn tôi báo ơn thì tôi chẳng có gì cả. Chỉ có thân thể, anh muốn thì cứ lấy đi. Về việc vô ơn, nếu anh nhất quyết thì cứ coi như theo ý anh đi.

Cô cũng không muốn tranh luận với người đàn ông này, không có ý nghĩa mà cũng chẳng ra kết quả gì.

Cô cũng chẳng kì lạ như anh ta, Lâm Hoàn Nhĩ cô suy nghĩ còn đơn giản hơn nhiều.

Lửa trên người anh như bị dội một gáo nước lạnh, mất đi hứng thú lại như chịu phải đả kích. Người phụ nữ lại lạnh nhạt như vậy, không hề có chút tình cảm nào với anh sao? Mà chỉ muốn rời khỏi đây thôi ư?

Lãnh Hách Thành cảm thấy đầy thất bại, rời sang ngồi bên cạnh cô, sắc mặt đầy khó coi.

Lâm Hoàn Nhĩ từ trên giường ngồi thẳng dậy, tâm tình cô thấp thỏm:

-Lãnh tổng, tôi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ anh, anh rốt cuộc muốn cái gì? Nếu anh muốn thân thể tôi, vậy thì anh sớm đã có thể có được rồi, nếu anh muốn thứ gì khác, vậy tôi thật sự không biết anh muốn thứ gì, tôi cũng không có cách nào cho anh được."

-Lâm Hoàn Nhĩ em chắc chắn không thể cho tôi thứ gì khác ngoài thân thể?

Giọng người đàn ông đầy tức giận.

Lâm Hoàn Nhĩ gật đầu:

-Không sai, ngoài cơ thể ra… những thứ khác tôi không có cách nào cho anh được vì anh không thiếu thứ gì mà tôi cũng không biết anh muốn gì.

Tất cả những gì cô có, dường như chỉ có tấm thân này thôi.

Mà cơ thể cô cũng không còn trong sạch nữa, còn không biết đã bị ai lấy đi, vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng cô vừa tức giận mà còn có chút đau xót.

-Không biết nên đưa thứ gì sao?

Người đàn ông cười lạnh.

-Lâm Hoàn Nhĩ căn bản không phải là em không muốn đưa, vì em là một người phụ nữ ngu ngốc. Nhiều năm như thế nhưng vẫn cứ ngu ngốc như vậy!

Trong giọng nói của anh càng ngày càng bùng lửa giận.

Lâm Hoàn Nhĩ mở to mắt kinh ngạc nhìn anh:

-Lãnh tổng, anh làm sao vậy?

Lời của người đàn ông này có ý gì? Nói như thể anh ta đã quen biết cô từ rất lâu rồi nhưng cô với Lãnh Hách Thành không có quan hệ gì cả.

-Được rồi, Lâm Hoàn Nhĩ… Em muốn đi thì đi đi, cút đi càng xa càng tốt, tôi không muốn thấy em nữa!

Nếu cô đã muốn đi, muốn trốn khỏi anh, không có chút tình cảm gì với anh thì cứ đi đi. Đi thật xa, về cái nhà chồng ấy, bị người ta ức hiếp, bị sỉ nhục, sống một cuộc sống ủy khuất, một cuộc sống ảo não.

Anh sẽ không liên hệ với cô nữa, cũng không giúp cô nữa.

-Anh thật sự thả tôi đi???

Lâm Hoàn Nhĩ không thể tin được.

-Mức độ nhẫn nại của tôi có hạn! Lâm Hoàn Nhĩ, em muốn cút thì mau cút đi, nếu không chờ tôi hối hận rồi… Cả đời này em sẽ mãi mãi ở đây làm người làm.

Anh vừa nói xong liền quay người đạp cửa rời đi.

Khi anh vừa ra ngoài cửa thì người làm mang thuốc tới.

Lãnh Hách Thành nhìn thấy hộp thuốc trong tay người làm mới nhớ ra tay Lâm Hoàn Nhĩ vẫn đang bị thương, anh tức giận ném hộp thuốc đi:

-Tại sao lâu như vậy? Các người đều là rùa à?!

---------

Dịch: Chi Chi

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 29/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 571

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.