Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên dáng như vậy

Phiên bản Dịch · 776 chữ

Lâm Hoàn Nhĩ trầm lặng một hồi, có chút bối rối. Trong lòng như có thứ gì đè nặng lên, vô cùng khó chịu.

Cảm giác này… càng làm cô có chút hổ thẹn. Anh như vậy, cứ như cô đã làm sai chuyện gì?

Tuy bản thân không làm chuyện gì sai, nhưng cái cảm giác phạm tội đáng chết này lại cứ không ngừng quấy rầy cô.

Trong lòng Lâm Hoàn Nhĩ có chút ảo não, cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng cảm nói:

-Lãnh tổng, nói thật… Tôi không hề lưu luyến gì nơi này, mà tôi cũng chẳng có lí do gì để lưu luyến nơi này. Tôi muốn rời khỏi đây, nếu anh đồng ý để tôi rời đi, thì tôi rất cảm ơn anh.

Bầu không khí rơi vào trạng thái yên lặng đến đáng sợ. Người đàn ông không hề trả lời cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào cô khiến cô không cách nào tránh đi được.

Lâm Hoàn Nhĩ bị người đàn ông nhìn đến mức phát lạnh. Cô quay đầu đi tránh ánh mắt của anh.

Người đàn ông dường như muốn cùng cô đấu trí. Dường như muốn đấu cùng cô, xem ai có thể chịu được lâu hơn?

Hai người họ cứ thế mấy phút liền.

Bầu không khí rơi vào trạng thái yên tĩnh đầy áp lực, Lâm Hoàn Nhĩ dường như muốn nghẹt thở.

Người đàn ông tuy không bóp cổ cô, nhưng cô vẫn cảm thấy hít thở không thông.

Cuối cùng không chịu được sự bức bách này, Lâm Hoàn Nhĩ lên tiếng trước:

-Lãnh tổng, tôi thực sự rất cảm ơn anh ngày trước đã cứu tôi. Nhưng anh không thể vì anh đã cứu tôi mà có thể coi tôi như tù nhân nhốt tại đây.

-Mỗi ngày đều có nhiều người phục vụ em như vậy, đồ ăn đồ dùng đều là tốt nhất. Người tù nhân như em cũng thoải mái quá rồi

Giọng nói của người đàn ông có chút đau xót, ánh mắt so với ban nãy thì còn lãnh đạm hơn.

Lâm Hoàn Nhĩ dở khóc dở cười, người đàn ông đúng là hết thuốc chữa.

-Lãnh tổng, tôi không muốn làm con tước vàng gì cả. Cho dù cuộc sống như thế này rất nhiều phụ nữ khác mong muốn, nhưng tôi không muốn. Tôi đã kết hôn rồi, không còn là thiếu nữ mới biết yêu nữa, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, mong anh có thể lý trí hơn một tí được không?

-Lý trí?

Người đàn ông nhíu mày,

-Vì vậy em đang nói tôi không có lý trí sao?

Lâm Hoàn Nhĩ đầu óc trống rỗng, cô bị người đàn ông này xoay như chong chóng

-Lãnh tổng, tôi…

Lời của cô còn chưa nói xong, liền bị thân thể cao lớn của người đàn ông chặn lại, đè cô xuống giường.

Tuy mấy ngày nay cô đều ở nhà của Lãnh Hách Thành, nhưng số lần cô gặp anh không nhiều.

Nhưng mỗi lần người đàn ông này đều lặp lại một động tác… Đó là đè cô xuống giường.

Lâm Hoàn Nhĩ bất lực, hít sâu một hơi:

-Lãnh tổng, tôi... ưm...

Cô vừa mở miệng, đôi môi liền chặn lại.

Lâm Hoàn Nhĩ không hề phản kháng, Lãnh Hách Thành đột nhiên hôn cô như này, không phải lần một lần hai nữa.

Nhưng người đàn ông này, giới hạn cuối cùng cũng chỉ là hôn môi mà thôi.

Cô không biết có nên tán dương sự biết kiềm chế của người đàn ông này không, nhưng điều này như một sự mỉa mai.

Người đàn ông này có chút quái dị, suy nghĩ kì quái. Làm việc thì không bình thường, khiến cô không thể nhìn thấu được.

Đôi môi của cô bị anh hôn vừa đỏ vừa sưng. Đến cuối, cô cảm thấy có chút không thoải mái, đầu hơi choáng váng, liền đặt tay lên vai anh như muốn đẩy anh ra.

Mỗi lần anh hôn cô đều dùng toàn bộ sức lực, như muốn hút trọn toàn bộ sức sống của cô, cô không tài nào chịu nổi.

Người đàn ông bỗng bỏ cô ra, Lâm Hoàn Nhĩ cuối cùng cũng thoải mái hơn, hít một hơi thật lớn. Đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn anh, tràn đầy sự vô lực, đỏ mặt. Nhìn cô lúc này trông thật động lòng người, duyên dáng như vậy.

------

Dịch: Chi Chi

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 28/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.