Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 735 chữ

CHƯƠNG 50

Người làm sợ giật mình, cúi thấp đầu nói:

-Xin lỗi ạ

Người làm không hề giải thích vì bọn họ đều biết Lãnh Hách Thành không muốn nghe giải thích. Với anh, sai là sai, giải thích không có tác dụng gì.

Lãnh Hách Thành cũng không tính toán với đám người làm, anh cầm hộp thuốc quay lại phòng.

Lúc này Lâm Hoàn Nhĩ đang ngồi đờ người trên giường, cô thấy Lãnh Hách Thành quay lại thì kinh ngạc:

-Anh chưa đi?

Cô còn tưởng rằng người đàn ông này đã nổi giận rời đi rồi.

Lãnh Hách Thành cầm lấy hộp thuốc để xuống giường:

-Lâm Hoàn Nhĩ, đưa tay em đây."

Lâm Hoàn Nhĩ hơi đơ người nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, giơ cái tay bị thương ra.

Người đàn ông ngồi bên cạnh giường mở hộp thuốc, từ trong đó lấy ra thuốc nước, bông băng còn có cả vải xô nữa.

Nhìn theo động tác của người đàn ông cô liền biết anh muốn làm gì. Người đàn ông cẩn thận lấy thuốc nước rửa sạch vết thương sát trùng cho cô.

Mỗi lần anh dùng bông băng ấn xuống đều nhẹ thổi vào vết thương của cô, sợ sẽ làm cô đau, còn không tự chủ được mà khẽ nói:

-Nếu đau thì phải nói ra.

Trong lòng Lâm Hoàn Nhĩ đột nhiên thấy vô cùng ấm áp, nhìn theo người đàn ông đang cẩn thận xử lí vết thương của cô. Cô vô cùng cảm động, từ trước tới nay chưa có ai tốt với cô như vậy, mà còn là một người đàn ông, một người đàn ông không thân thiết.

Lâm Hoàn Nhĩ không kìm được mà rớt nước mắt, ngón tay có chút run rẩy.

Người đàn ông nhìn thấy ngón tay cô, nhíu mày:

-Em run cái gì mà run?

Bàn tay còn lại của cô gãi gãi đầu, có chút gượng gạo:

-Không có gì, không phải tôi cố ý.

Cô chỉ là không kiềm chế được hoặc có lẽ do cô luôn coi sự quan tâm của người khác như một thứ vô cùng xa xỉ. Vậy nên khi được quan tâm như vậy, được chăm sóc như vậy có mới có phản ứng mãnh liệt thế.

Người đàn ông cũng không nói gì nữa, tiếp tục lấy thuốc bôi cho cô.

Lâm Hoàn Nhĩ nhìn theo góc nghiêng đầy anh tuấn của người đàn ông, không kìm được, nói:

-Lãnh tổng, cảm ơn anh.

Cô thật sự muốn cảm ơn anh.

Bàn tay đang lấy bông băng cho cô đột ngột khựng lại, đôi mắt khẽ nhắm. Ttrên mặt biểu lộ chút khác thường, nhưng rất nhanh anh lại giúp cô băng tiếp, một bên băng, một bến nói:

-Lâm Hoàn Nhĩ, em đúng là giả dối!

Lâm Hoàn Nhĩ có chút rầu, mặt hiện lên vệt đen:

-Tôi giả dối ư?

Người đàn ông không để ý tới cô nữa. Quấn băng vào tay cô, nhưng bộ dạng của anh không thạo tay, quấn tay cô thành một cái bánh tét vậy.

Rõ ràng chỉ là vết thương rất nhỏ, dán một miếng băng là được rồi, vậy mà anh lại quấn vải mấy vòng liền, trông như cô bị thương rất nặng vậy.

Lâm Hoàn Nhĩ nhìn thấy bàn tay được quấn băng, không nhịn được mà cười, trông cũng thật đáng yêu!

Người đàn ông thấy cô cười, dường như không vui:

-Em cười cái gì?

-Không có gì, Lãnh tổng… Thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh giúp tôi xử lí vết thương.

Sự cảm động trong lòng cô bỗng chốc dâng trào.

-Vết thương của em xử lý xong rồi, em có thể cút đi được rồi đó

Anh đống sập hộp thuốc lại, vứt sang một bên.

Lâm Hoàn Nhĩ không biết nói gì, người đàn ông này lật mặt nhanh như lật sách vậy, mới giây trước còn cẩn thận xử lý vết thương cho cô, giây sau đã thay đổi như vậy, vô cùng lạnh lùng.

Tâm tình Lâm Hoàn Nhĩ cũng không quá ngạc nhiên. Mấy ngày nay, cô dường như đã quen với tính cách sáng nắng chiều mưa của người đàn ông này.

-------

Dịch: Chi Chi

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 29/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.