Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư huynh cười một tiếng (2)

Phiên bản Dịch · 1598 chữ

Chương 203: Sư huynh cười một tiếng (2)

Lý Trường Thọ chậm rãi nói xong, ánh mắt Linh Nga đã như si như say.

Linh Nga ôn nhu nói: "Sư huynh, nếu một ngày nào đó, ta cũng bị người đả thương, huynh có thể cũng vì ta mà đi hối hả ngược xuôi, ngày đêm cực nhọc, không thể yên ổn nghỉ ngơi như vậy không..."

"Yên tâm." Lý Trường Thọ gật đầu, nghiêm mặt nói: "Chỉ cần muội không bị trực tiếp đánh chết, ta có thể nghĩ cách cứu sống muội.

Cho dù chết, chỉ cần không phải hình thần câu diệt, ta cũng có thể đi Địa phủ đầu thai không phải sao?

Lại nói muội tại sao lại bị người khác đả thương? Ổn Tự kinh vẫn chưa chép đủ sao?"

"Muội!"

Trong nháy mắt Linh Nga sụp đổ, tức giận đến mức trợn trắng mắt, quả thật muốn đi lên cắn sư huynh mình một phát!

Nhưng dựa theo đó, Linh Nga đã chú ý tới, hai mắt sư huynh mình hơi híp lại, khóe miệng cũng có nhếch lên một đường cong nho nhỏ.

Mỗi khi sư huynh lộ ra vẻ mặt vi diệu này...

Linh Nga lập tức rúc về phía sau, đáy lòng căng thẳng một trận.

Lần này lại là ai sắp bị sư huynh sắp xếp đây...

"Linh Nga, không phải muội quen biết đệ tử mấy phong khác sao?"

Lý Trường Thọ nói, "Muội mau âm thầm khuếch tán chuyện sư phụ với người tên Hoàn Giang Vũ này ra đi.

Tùy muội bố trí như thế nào, chỉ cần để người ta biết, Tiểu Quỳnh phong Hoàn Giang Vũ trở về tìm Tiểu Quỳnh phong Tề Nguyên, như vậy là đủ rồi."

Tâm tư Linh Nga xoay chuyển, đã hiểu rõ dự định của sư huynh, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, huynh định..."

"Không cần nhiều lời." Lý Trường Thọ liếc nhìn sư muội, "Việc này, muội chỉ cần làm những chuyện như vậy, có chút cảm giác tham dự là được rồi, phía sau ta sẽ sắp xếp thỏa đáng."

"Ồ…" Linh Nga bĩu môi, cũng không dám nói nhiều.

Đáy lòng nàng cũng bắt đầu suy tư, làm thế nào để phát tan tin tức này ra...

Sư huynh muốn làm gì, đương nhiên nàng hiểu rõ; đơn giản chính là vì đoạn nhân quả năm đó của sư phụ đoạn, thanh toán mối thù hận đó.

Lúc giao thư cho sư phụ lúc, không ngoài dự đoán của Lý Trường Thọ, Tề Nguyên lão đạo đã phát hiện ra chuyện hắn nhìn trộm thư.

Kết quả đương nhiên là bị sư phụ giơ phất trần, đuổi khắp núi đồi hơn nửa canh giờ...

Tề Nguyên đọc thư xong thì thở dài, vẫn không nói gì thêm, cũng không có vẻ mặt vui vẻ gì cả.

Thậm chí thân hình lão đạo càng lộ ra vẻ già nua, tiếp tục ở trong phòng đả tọa bế quan.

Linh Nga không khỏi lo lắng nói: "Sư huynh, sư phụ làm sao vậy, trông sư phụ không được cao hứng cho lắm?"

Lý Trường Thọ xoa xoa chiếc mông của mình, khóe miệng cong lên, không nhịn được truyền âm với sư muội mình, bất mãn với sư phụ mình hai câu:

"Con người sư phụ, tu đạo cứng đầu, đầu óc xoay chuyển chậm.

Bây giờ vẫn còn đắm chìm trong sự mất mát khi mình thua trận giao đấu, sư bá rời bỏ ông ấy năm đó, tạm thời không phản ứng kịp.

Muội không tin thì đợi nửa canh giờ nữa mà xem, khẳng định sẽ nhảy tới nhảy lui ở trong phòng."

Nói xong, Lý Trường Thọ lắc đầu, cưỡi mây đi về phía phòng đan, trước khi đi còn nói thầm một trận.

Hắn mở ngọc phù truyền tin ra xem trước, còn không phải là vì suy nghĩ cho an nguy của sư phụ sao!

Nửa canh giờ sau...

Linh Nga nằm nhoài bên cửa sổ, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng động bạch bạch lộn xộn; trong nhà cỏ của sư phụ truyền đến tiếng cười to, cửa gỗ bị sư phụ trực tiếp phá tan.

Lão đạo này trực tiếp nhảy ra ngoài, giơ phất trần trong miệng hô to:

"Trường Thọ! Linh Nga!

Rốt cuộc sư bá của các ngươi đã chủ động gửi tin cho ta!"

Linh Nga không nhịn được vỗ trán, lại phối hợp hô lên: "Sư phụ, là thật sao?"

"Ừ! Đúng đúng! Linh Nga con mau đến xem xem, mau đến xem này!"

"Vâng sư phụ, đệ tử sẽ qua đó ngay."

Vẻ mặt Linh Nga mỉm cười, chạy tới đó xem bức thư Lý Trường Thọ đã sao chép kia một lát...

Trong phòng đan, tiên thức Lý Trường Thọ nhìn thấy cảnh tượng này, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Kế tiếp chính là chờ tin tức.

Đợi sư muội thả tin tức có liên quan đến “Hoàn Giang Vũ” ra, xem có thể tìm được vị trí kẻ thù của sư phụ không.

Tốt nhất là có thể kích thích đối phương một chút, dụ hắn đến Tiểu Quỳnh phong để gây sự...

Nhưng lúc này, Lý Trường Thọ chưa thể dốc toàn bộ lực chú ý đặt vào chuyện này, bây giờ mỗi ngày mình vẫn còn hai chuyện đại sự phải làm.

Đầu tiên dĩ nhiên chính là tu hành cảm ngộ.

Thứ hai, chính là mỗi ngày mất một canh giờ, thông qua cảm ứng bên tượng thần quan tâm đến sự phát triển của thần giáo ở dưới biển...

Thỉnh thoảng báo mộng cho thần sứ, ban thưởng chúc phúc cho người lương thiện trong thế tục đã bái tế cho mình.

Hiện tại đã chủ động lựa chọn con đường này, đây cũng là cố gắng hết sức để làm một “dã” thần hợp cách, sau đó lại từ từ tìm cơ hội thoát thân...

Điều đáng nhắc tới chính là, mấy vị bộ pháp bên Long tộc vô cùng ra sức.

Những chân long hộ pháp này, trong khoảng thời gian trước, đã phát hiện yêu khi ở khu vực bên ngoài Nam Hải thần giáo.

Bọn họ không nói hai lời, không đối chiếu nguồn gốc của đối phương, gặp mặt đã trực tiếp oán hận, thậm chí truy sát một đại yêu Thiên Tiên cảnh bay đến ba vạn dặm, giết chết đối phương trên một tòa đại thành ở thế tục.

Hồng Hoang có Long ca, thủ đoạn tàn nhẫn không nói nhiều.

Sau đó, âm thầm có thế lực giở trò quỷ, làm ra một đám đại yêu.

Tiên giao binh lẩn trốn trong Nam Hải và cao thủ Long tộc cùng nhau xuất chiến, chẳng qua chỉ trong chốc lát đã trực tiếp đánh tan đám đại yêu này...

Trận chiến này, Lý Trường Thọ thông qua tượng thần “đứng ngoài quan sát” toàn bộ quá trình, xem vô cùng thoải mái.

Dưới mấy trận xung đột, Long cung đã tuyên cáo với tất cả các thế lực ở khu vực tây nam Nam Thiệm Bộ Châu đã chen chân vào ——

Nam Hải Hải Thần giáo là nơi Long tộc bọn họ có tác dụng thu hương hỏa.

Long tộc có nền tảng thâm hậu, bây giờ lại kìm nén một bụng tức giận uất ức; cho dù là Tây Phương giáo, bọn họ cũng có chút kiêng kị, hơn nữa có một số chuyện không thể bày ra ngoài sáng...

Cho nên, người âm thầm mưu đồ chỉ dùng một số đại yêu bị khống chế để thăm dò ban đầu, cũng không dây dưa nhiều với Hải Thần giáo.

Lý Trường Thọ cảm thấy đáng tiếc chính là, hiện tại vẫn không thể mở rộng “một trạm kiểu phục vụ dương hôi siêu độ quàn linh cữu và mai táng” trong Hải thần giáo, nếu không thì...

Chắc chắn cảnh tượng sẽ vô cùng hùng vĩ.

Đồng thời chú ý đến Hải Thần giáo, Lý Trường Thọ cũng bí mật quan sát trong môn phái hơn ba tháng.

Trong môn phái có không ít người đều biết bát quái của Tiểu Quỳnh phong, nhưng chỉ bàn luận mấy câu rồi cười trừ.

Kẻ thù kia vẫn không để lộ một chút vết tích, giống như đang đấu trí, đấu dũng với Lý Trường Thọ.

Nhưng không sao, Lý Trường Thọ có thể kiên nhẫn chờ đợi...

Nhưng điều khiến Lý Trường Thọ có chút bất ngờ chính là, cách đây ba tháng, bức thư thứ hai gửi cho sư phụ lại được người mang hộ đưa tới đây một lần nữa.

Mà lần này, sau khi xem hết thư, Tề Nguyên lão đạo càng thêm kích động.

Lão đạo hét lên với Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga ở bên cạnh, cười đến mức râu cũng bay đến một bên lông mày, trịnh trọng tuyên bố:

"Trường Thọ, Linh Nga, bây giờ vi sư muốn ra khỏi sơn môn một chuyến, các ngươi nên trông nom Tiểu Quỳnh phong thật tốt!"

Lý Trường Thọ nhướng mày, bên này sư phụ đã cưỡi mây bay ra ngoài sơn môn.

Vội vàng như vậy sao?

Ngộ nhỡ bị gài bẫy thì làm sao đây?

Lý Trường Thọ vội vàng la lên: "Sư phụ! Dừng..."

Hai chữ “dừng chân” không được êm tai, lời đến khóe miệng, Lý Trường Thọ lập tức đổi thành giọng nói mình đã gọi thuận mồm kia:

"Khoan đã!"

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 182

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.