Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo hữu, ngài đã nghe qua chưa... (1)

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

Chương 204: Đạo hữu, ngài đã nghe qua chưa... (1)

Trước nhà cỏ bên hồ, trong đám mây trắng bầu trời trong xanh.

Tề Nguyên lão đạo bị đại đồ đệ gọi lại vừa mới đáp xuống đất, Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga lập tức hướng về phía trước, ngăn cản con đường đi của sư phụ.

Tình huống này, lập tức làm Tề Nguyên lão đạo nhớ tới cảnh ngộ ở phòng đan lần trước.

Lão đạo vô thức lui về sau nửa bước, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hai thân đồ đệ nhà mình...

"Hai người các ngươi lại muốn làm gì đây?"

"Sư phụ, người yên tâm, lần này con và sư muội tuyệt đối sẽ không làm cho người hôn mê. " Lý Trường Thọ lộ ra một nụ cười hiền lành khiêm tốn.

Lam Linh Nga lập tức nói: "Sư phụ, vị sư bá này đã nhiều năm không gửi tin tức cho người như vậy, đột nhiên mấy tháng nay lại gửi đến hai phong thư, còn hẹn gặp mặt người, điều này không phải quá...

Quá đột ngột rồi đó?"

Tề Nguyên lão đạo thở dài nói: "Năm đó sư bá các ngươi chỉ là tức giận ta không tốt."

Lý Trường Thọ vội nói: "Sư phụ, nam nhân nhất định không thể nói hai chữ “không được” này."

Tề Nguyên không hiểu rõ lắm, Linh Nga ở bên cạnh liếc mắt mắt sư huynh, cười với ý tứ sâu xa... lại e lệ.

Lý Trường Thọ lại nói: "Sư phụ, vị sư bá này cũng là người trong nhất mạch Tiểu Quỳnh phong chúng ta, nếu nàng ấy muốn gặp người, vì sao không trở lại trong môn phái?

Năm đó lúc sư bá ra ngoài vẫn chưa thành tiên, dùng lý do đi ra ngoài tìm sư tổ đang đi du ngoạn.

Nhưng gần ngàn năm không quay về, dựa theo môn quy, lúc này chính là phản sư môn.

Sư phụ, nếu người tùy tiện đi tìm vị sư bá này, như vậy phải bàn giao với môn phái như thế nào?

Nếu như trong môn phái có trưởng lão hỏi, sư phụ, người nên trả lời như thế nào mới có thể không thẹn với lương tâm?"

Tề Nguyên lão đạo lập tức nhíu mày suy tư, nắm lấy phất trần, chắp hai tay ra phía sau, đi qua đi lại trên đồng cỏ bên hồ.

Linh Nga ở bên cạnh lén lút bật ngón tay cái cho Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ chỉ cụp mi rũ mắt, vẫn không nói gì thêm.

Lý Trường Thọ cũng biết, thỉnh thoảng mình cũng sẽ có một chút tật xấu, đó chính là cân nhắc mọi chuyện quá phức tạp, suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng cân nhắc nhiều dù sao cũng mạnh hơn không cân nhắc.

Huống hồ chuyện này của sư phụ quả thật kỳ lạ rất nhiều chỗ.

Mặc dù lúc nãy mới nói sẽ không gây mê sư phụ, nhưng nếu miệng mình không thuyết phục được, vậy thì làm một mê trận gì đó cũng không tính là lỡ lời.

Lý Trường Thọ đang muốn tiếp tục lấy lý thuyết phục sư phụ, đã nghe sư phụ thở dài:

"Cũng có đạo lý như vậy, năm đó sư bá các ngươi đi thẳng một mạch, trong môn phái đã xóa tên nàng trong sổ ghi chép đệ tử."

Tề Nguyên nhìn Lý Trường Thọ, mặc dù có chút khó có thể mở miệng, nhưng vẫn hỏi một câu:

"Trường Thọ, ngươi nói xem nên làm thế nào đây?"

Lý Trường Thọ thi triển truyền âm chi pháp nói:

"Sư phụ không bằng viết một lá thư, nói cho chúng đệ tử biết nơi hẹn gặp mặt của hai người, đệ tử sẽ dùng người giấy, thay thế sư phụ đưa phong thư này qua đó.

Giống như, trước đây đệ tử ra ngoài chọn mua thảo dược như vậy, sư phụ người cũng từng nhìn thấy rồi.

Bất luận như thế nào, chúng ta không thể chỉ đứng ở một góc độ bản thân và đối xử sự việc này, sư phụ người có thể ở trong thư, khuyên sư bá nên trở về trong môn nhận lỗi lầm trước.

Mặc dù môn quy chúng ta nghiêm ngặt, nhưng xử phạt cũng không phải quá nghiêm khắc, nhiều lắm chính là bế môn hối lỗi ngàn năm.

Sư phụ người xem, đạo lý như này có được không?"

Tề Nguyên trầm ngâm không nói, đã lộ vẻ mặt xiêu lòng.

Lý Trường Thọ lại truyền âm với Linh Nga, nói cho Linh Nga biết nên nói cái gì, hai người trái một câu phải một câu, cùng nhau giật dây khởi xướng.

Không lâu sau, Tề Nguyên lão đạo gật đầu, cũng xem như bị hai người thuyết phục rồi.

Lão đạo vội vàng trở về trong nhà cỏ, dùng ngọc phù truyền tin viết một phong thư, lại sửa chữa nhiều lần, châm chước từ ngữ, trước sau bận rộn hai canh giờ mới trịnh trọng giao ngọc phù truyền tin cho Lý Trường Thọ.

"Ngươi đừng đọc trộm đó!"

"Sư phụ người yên tâm." Lý Trường Thọ cười nói, "Lúc người viết, đệ tử đã đọc hết rồi."

"Ngươi!"

"Con đùa thôi, đùa thôi, sư phụ người đừng tức giận."

"Sớm muộn gì ta cũng bị hai người các ngươi tức ra tâm ma!"

Sau đó, Tề Nguyên lão đạo lại nói điểm hẹn gặp mặt lần này——

Nam Châu thế tục, Đông Hải chi tân, một tòa đại thành ở phàm trần tên là “Lâm đông”.

Thời gian ước định là hai tháng sau, tại đầu tường phía đông đại thành, hai người hẹn nhau là sau trời chiều...

Lý Trường Thọ căn dặn sư phụ, khoảng thời gian này phải ở trong phòng tu hành, cũng tăng cường thêm trận pháp bên ngoài nhà cỏ của sư phụ, ngăn cách sự dò xét ở bên ngoài.

"Sư huynh, huynh muốn làm thế nào?"

Linh Nga lén lút đi tới, nhỏ giọng thầm thì một câu, Lý Trường Thọ không nói gì thêm, chỉ bảo nàng trong khoảng thời gian này không được đi loạn.

"Hai tháng này ta sẽ không đi phòng đan, ở trong nhà cỏ tu hành." Ánh mắt Lý Trường Thọ vẫn vô cùng bình tĩnh.

Linh Nga chỉnh sửa lại mấy lọn tóc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy huynh có cần muội đưa người giấy ra khỏi sơn môn không?"

"Cũng không cần." Lý Trường Thọ liếc nhìn sư muội nhà mình, cười nói, "Ngược lại muội rất quen thuộc quá trình.

An tâm tu hành, đợi muội vượt qua thành tiên thiên kiếp, nếu sau này gặp những chuyện này, tự ta sẽ để cho muội tham gia nhiều một chút."

"Ừm! Sư huynh yên tâm, ta sẽ cố gắng!"

Linh Nga lập tức vô cùng nhiệt tình đáp ứng.

Đợi Lý Trường Thọ trở về trong nhà cỏ của mình để tu hành, nàng mới hồi phục lại tinh thần, nâng trán khẽ thở dài.

Bây giờ nghĩ bị sư huynh sử dụng như pháp bảo, còn phải thăng cấp tu vi lên tiên nhân...

Tiểu sư thúc thật là!

Đã làm lệch lạc sự nhận biết lớn nhỏ của sư huynh, cũng đề cao nhu cầu môn hạm “người pháp bảo” của sư huynh!

Đáy lòng đang oán trách như thế, đột nhiên Linh Nga nghe thấy trên không trung truyền đến tiếng hô hoán từ xa đến gần:

"Tiểu Linh Nga —— "

Linh Nga ngẩng đầu nhìn lại, một bóng đen đang lao tới rất nhanh.

Nàng vô thức nắm chặt bình ngọc, nhưng nghĩ tới sư huynh ở ngay bên cạnh, không thể có người ngoài đánh lén Tiểu Quỳnh phong được...

Trong điện quang hỏa thạch, Linh Nga ngẩng đầu lên nhìn một lần nữa.

Hoàn toàn không cần nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này, chỉ cần nhìn một chút tội ác ngập trời của đối phương là biết, đây chính là tiểu sư thúc mà đáy lòng mình đang phàn nàn giá lâm!

Trong tiếng thở nhẹ, Linh Nga vừa thu hồi bình ngọc, đã đụng vào một lồng ngực rắn chắc, lại bị Tửu Cửu bế lên, xoay vài vòng tại chỗ, hai người cười đùa trước nhà cỏ một trận.

"Sư thúc, người đè ta rất khó chịu..."

"Ha ha ha ha, cảm nhận được tình yêu chăm sóc của sư thúc đối với ngươi không! Tiểu Linh Nga!"

"Sư thúc ta sai rồi, ha ha ha!

Đừng chọc ta ngứa... Sư thúc ta sai rồi..."

Nhà cỏ sát vách, Lý Trường Thọ thấy thế cũng lộ ra một nụ cười.

Nhưng đáy lòng cũng có chút lo lắng về việc tu hành của Linh Nga.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.