Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư huynh cười một tiếng (1)

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Chương 202: Sư huynh cười một tiếng (1)

Theo lời đệ tử tuần sơn nói, ngoài sơn môn có luyện khí sĩ đến đây tìm bạn, nói là tìm người của Tiểu Quỳnh phong.

Tiên thức Lý Trường Thọ đảo qua, vừa mới đến ngoài sơn môn đã thấy hai thân ảnh cưỡi mây rời đi, giống như đã phó thác một tiên nhân nào đó canh gác bên ngoài.

Căn cứ vào một thiết lập “lớn sai bảo nhỏ” trong Hồng Hoang, Lý Trường Thọ vung tay lên... bảo Linh Nga đi qua đó một chuyến.

Còn Lý Trường Thọ thì ở trong Tiểu Quỳnh phong cẩn thận kiểm tra, để xem có phải có con muỗi làm loạn không.

Con muỗi cũng không phải chuyện nhỏ.

Có lẽ bởi vì gần đây Lý Trường Thọ quá mệt mỏi, lúc này lại lên dây cót tinh thần, tinh thần lại có một tia cấp bách...

Hắn ở bên hồ, đứng trong một đám ngọc oa Tu Linh Thực, lúc dùng tiên thức cẩn thận xem xét các nơi trong núi.

Trong tim đột nhiên lĩnh ngộ, nắm bắt được Thức vi chi pháp.

Tại sao lại là Thức vi?

Thật ra đây chỉ là vận dụng kỹ xảo của tiên thức, không có hệ thống phương pháp tu hành nào, luyện khí sĩ cần phải tự lĩnh ngộ, tìm hiểu.

Có được thần thông này có thể hướng về con kiến ở ngoài ngàn dặm, và phá chướng pháp trong trăm dặm.

Cứ như vậy lúc Linh Nga từ trong sơn môn bay ra ngoài.

Tiên thức của nguyên bản Lý Trường Thọ khóa chặt trên người nàng, chỉ có thể nhìn thấy thân hình, khuôn mặt của nàng, nhìn thấy nét mặt của nàng, miễn cưỡng nhận ra biên độ sợi tóc tung bay của nàng.

Bây giờ thì khác, tiên thức thậm chí có thể thấy rõ hoa văn trên da thịt nàng...

Nói trở lại, làn da của Linh Nga thực sự không tồi, Lý Trường Thọ dùng Thức vi chi pháp để quan sát, cũng không tìm được bất kỳ tì vết nào.

Da trắng nõn nà, óng ánh như ngọc, có thể phá trong nháy mắt.

Làn da hoàn mỹ như vậy... Không dùng linh thảo thì thật sự đáng tiếc.

Lý Trường Thọ thu hồi tiên thức, tiếp tục kiểm tra khắp nơi trong Tiểu Quỳnh phong; có được bản lĩnh của Thức vi, việc kiểm tra cũng trở nên nhanh chóng lại thuận tiện hơn.

Nơi nào có con muỗi chứ?

Trước đó hắn ở trong Tiểu Quỳnh phong, đã làm mấy công tác diệt muỗi toàn diện, bây giờ không thấy một bóng dáng của con muỗi bình thường.

"Sư huynh! Xem ta cầm cái gì về này!"

Linh Nga từ trên mây nhảy xuống dưới, tranh công hô hào.

Một tấm ngọc phù đang xoay chầm chậm trong lòng bàn tay Linh Nga, phát ra chút ánh sáng, nhìn có chút bình thường.

"Kiểm tra xong rồi?"

Linh Nga nói: "Kiểm tra xong rồi, chính là một tấm ngọc phù truyền tin, không có bất kỳ cấm chế nào."

Lý Trường Thọ tiện tay tiếp nhận, lại kiểm tra mấy lần.

Linh Nga vội nói: "Sư huynh, đây là cho sư phụ, chúng ta không thể tùy tiện mở ra xem."

"Cho sư phụ sao?"

"Ừm, tiên nhân canh gác nói, có hai luyện khí sĩ để lại tấm ngọc phù này, nói là vẫn còn chuyện quan trọng nên rời đi trước.

Hai người này hỏi rõ Tiểu Quỳnh phong vẫn còn người ở đây, nói tấm ngọc phù này là cố nhân của sư phụ ủy thác bọn họ mang đến, mời chuyển giao cho sư phụ..."

"Muội không nói việc này, ta còn không cảm thấy hứng thú." Lý Trường Thọ nhíu mày, ước lượng ngọc phù ở trong tay, dường như muốn nhìn thấu cấm chế bên trong.

Hắn cũng không dám trực tiếp mở ra, dù sao có rất nhiều ngọc phù truyền tin được chế tác thô ráp, nếu nội dung được xem qua một lần sẽ tự động biến mất.

Nhưng ngộ nhỡ tấm ngọc phù này là cạm bẫy gì đó, bên trong có giấu thủ đoạn hại người nào đó...

Thật vất vả sư phụ mới tu thành Trọc Tiên, coi như về sau đi Thiên đình nhậm chức, cũng miễn cưỡng có thêm mấy vạn năm tuổi thọ, có thể không chịu đựng được giày vò như vậy.

Linh Nga nhỏ giọng nói: "Sư huynh, sư phụ còn có bằng hữu ở bên ngoài sao?"

"Theo ta được biết là không có ai."

Lý Trường Thọ nói: "Đừng nói là ngoài môn, giao tình của mấy người trong môn phái cũng rất nhạt, dù sao ngàn năm trước, phần lớn thời gian của sư phụ đều buồn khổ tu hành."

Linh Nga yếu ớt thở dài, "Sư phụ đúng là một nam tiên thảm thương."

Lý Trường Thọ trầm giọng nói: "Rất có thể ngọc phù truyền tin này là người bên cạnh tính toán...

Linh Nga, muội có nhớ tin đồn mà muội đã nói cho tôi nghe khi ta trở về từ thủ mộ lần trước?"

Sư huynh muội liếc nhau, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thế là...

Đôi sư huynh muội này trở về nhà cỏ Lý Trường Thọ, mở ra mấy tầng trận pháp cỡ nhỏ, tụ lại cùng mân mê một trận.

Một lát sau.

"Ha ha ha ha! Sư huynh ta đã nói rồi mà!"

Linh Nga ngã xuống giường sư huynh cười lăn lộn, cười đến mức Chu trâm nghiêng lệch, cười đến mức tóc mây tán loạn.

Đáng tiếc, tiểu sư thúc không ở chỗ này, nếu không thì với trình độ cưới đáp của tiểu sư thúc chắc chắn sẽ vô cùng hùng vĩ.

Bên cạnh bàn thấp, trán Lý Trường Thọ treo đầy hắc tuyến, trừng mắt nhìn ngọc phù nổi lên bức thư “Thư nhà”, và những dòng chữ sắp biến mất kia...

Thật đúng là một bức thư thông tin bình thường...

Hơn nữa còn là một vị nhân vật quan trọng gửi tin cho sư phụ, kí tên là 【 Hoàn Giang Vũ 】.

Nếu như Lý Trường Thọ nhớ không lầm, lúc mình thời niên thiếu, có một lần sau khi sư phụ say rượu đã từng nhắc qua cái tên này rất nhiều lần...

Có lẽ là sư bá nhà mình không thể nghi ngờ.

Lý Trường Thọ vốn không muốn xem nội dung bức thư, nhưng cũng chỉ có thể thừa dịp những dòng chữ vẫn chưa biến mất, ghi lại nội dung của nó.

Ngọc phù truyền tin này tương đối “thấp kém”, Lý Trường Thọ muốn dùng lại lần nữa, lại phát hiện linh lực bên trong đã tiêu hao hầu như không còn.

Hắn nghĩ nghĩ, tay lấy ra vải vóc, tay trái nâng bút, viết lại một lần nội dung trong đó, sau đó sử dụng tiên lực hong khô mực nước, giả làm một phong thư.

Ngọc phù đó cũng bị hắn đặt sang một bên, trên đó còn có chút khí tức của vị “Hoàn Giang Vũ” này.

"Sư huynh, trong thư viết gì vậy."

Lý Trường Thọ nói: "Người viết thư nói cho sư phụ biết, những năm này nàng sống rất tốt, chuyện năm đó nàng cũng từng có sai lầm, làm một sư tỷ không thể bảo vệ sư phụ... vân vân."

Linh Nga khẽ nhíu mày, bĩu môi thấp giọng nói: "Sư huynh, ta có chút không thích vị sư bá này."

"Ừm, vừa đi đã tám chín trăm năm không trở về, cũng mặc kệ không hỏi thăm sư phụ, ta cũng không thích người này."

Âm thanh Lý Trường Thọ chậm dần, hiếm khi có giọng điệu ôn nhu, nói:

"Đối người, đối với chuyện, trước giờ ta luôn chuẩn bị cho mọi trường hợp xấu nhất, chỉ có như vậy mới có thể kịp thời đối phó với tình huống bết bát nhất.

Nhưng chỉ có chuyện này, đáy lòng ta hy vọng có thể làm khả năng tốt nhất."

"Sư huynh cảm thấy, khả năng nào sẽ là tốt nhất?"

Linh Nga thu nạp váy, ngồi quỳ chân bên cạnh sư huynh, trong con ngươi tràn đầy nhu tình đang chăm chú lắng nghe.

"Khả năng tốt nhất...

Là vị sư bá này trước khi ra ngoài, đi tìm người chữa thương cho sư phụ, bù đắp bảo vật đạo cơ, cực khổ tìm không có kết quả, mấy trăm năm cứ thế trôi qua.

Đáy lòng sư bá tuyệt vọng, nhưng lại không dám trở về, sợ nhìn thấy một sư phụ tự sa ngã, thậm chí chỉ là một đống bạch cốt, một phần mộ.

Do đó, trong tám chín trăm năm qua, sư bá nàng mới dám dùng thư hỏi thăm..."

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.