Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn không được, vậy thì gả. (1)

Phiên bản Dịch · 902 chữ

CHƯƠNG 8: Trốn không được, vậy thì gả. (1)


Không nhắc tới Mặc Liên Thành còn đỡ, vừa nhắc đến, ngực nàng liền tức đến phát đau.

Từ khi tới Đông Nhạc quốc không khác gì cổ đại ở thế giới của mình, đây là lần đầu tiên Khúc Đàn Nhi nhìn thấy một nam nhân "cực phẩm" như vậy.

Không phải nam nhân nào cũng chú ý tới vấn đề phong độ sao? Xem như không để ý tới cũng không sao, nhưng nhìn thấy mỹ nữ là nàng đang gặp khó khăn cũng phải có chút động lòng chứ.

Cái tên nam nhân kia sao có thể thờ ơ lạnh nhạt đến vậy, biết rõ nàng nhảy từ trên cao xuống cũng không chịu giúp một tay, tâm hắn nhất định phải đen tối lắm mới có thể làm được đến thế?! Thật không thể tin được mà.

Kính Tâm vừa từ bên ngoài trở về nên không biết tình hình ra sao, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư lại chạy trốn nữa hả?”

“Không thể nào không trốn được, ta không muốn chờ ở chỗ này cả đời, chết già luôn ở đây đâu.”

“Nhưng mà, ngài biết Bát Vương gia hôm nay…”

“Chính là bởi vì ta biết là hắn tới, Đại phu nhân bên kia mới không thể chú tâm canh chừng ta nữa. Bất quá, đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy rồi, thật đáng tiếc a.”

“Vậy tiểu thư có thấy được hình dáng Bát Vương gia ra sao không?” Kính Tâm giương mắt nhìn chằm chằm nàng.

“Trông như thế nào á hả? Ân, để ta nhớ lại xem, hắn có một cặp mắt, một cái mũi, một cái miệng, y chang người bình thường thôi, còn có thể như thế nào nữa.” Khúc Đàn Nhi nhàm chán, thuận miệng bậy bạ nói.

Hôm nay nàng còn chưa có ngẩng đầu lên, nên không nhìn rõ mặt hắn được. Dù sao thì bây giờ không thấy, sau này cũng thấy thôi, không cần vội vàng làm gì.

“Tiểu thư, ngài…”

“Ngươi hỏi nàng Bát Vương gia trông như thế nào còn không bằng hỏi bản thân nàng trông như thế còn hơn.”

Đúng vào lúc đó, một nữ tử áo tím bước vào, mắt phượng mày liễu, vô cùng xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, nàng dường như rất hiểu Khúc Đàn Nhi, mỉm cười nói chuyện một cách rõ ràng.

“Hả? Là Nguyệt Lạp sao? Ngươi thật giống con sâu trong bụng ta đó!” Khúc Đàn Nhi sửng sốt, cảm thán nói.

Tô Nguyệt Lạp là người bạn Khúc Đàn Nhi trong một lần chạy trốn mà kết giao được, là bằng hữu đầu tiên tại nơi này của nàng. Còn Kính Tâm lại là người sống cùng “Nàng” – nguyên chủ của thân thể này từ nhỏ, quan hệ so với tỷ muội càng muốn thân hơn.

“Nghe nói Khúc lão gia phân phó mọi người chuẩn bị hôn sự cho ngươi.” Tô Nguyệt Lạp lo lắng hỏi.

“Trước mắt cứ thuận theo ý ông ta mà gả đi đã, sau đó tiếp tục tìm biện pháp bỏ trốn.” Ánh mắt Khúc Đàn Nhi tối lại, hiện lên vài phần trào phúng. Nàng không khỏi nhớ lại cái đêm nghe được Khúc lão nhân gia nói chuyện, vô tình biết được hắn muốn đem nàng xem như quân cờ mà sử dụng. Có thể nói, với dung nhan trời sinh hoạ thuỷ như thế này của nàng, lại thêm mấy nhân vật lớn âm thầm ở phía sau quạt gió thì cọc hôn sự này bình bình ổn ổn mà định xuống. Nếu không chỉ bằng thân phận thứ nữ do thiếp thất sinh ra, Khúc Đàn Nhi hoàn toàn không có khả năng trở thành Vương phi của Bát Vương gia.

Tô Nguyệt Lạp bất đắc dĩ, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Đàn Nhi, ngươi ở Khúc phủ trốn mãi chưa thoát được, chẳng lẽ tới Bát Vương phủ sẽ dễ trốn hơn sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng nói là chạy trốn, mà mỗi nhất cử nhất động, mỗi câu ngươi nói ra đều sẽ có người giám thị, trừ phi Bát Vương gia hưu ngươi, nếu không….”

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Mấy câu nói trước của Tô Nguyệt Lạp, Khúc Đàn Nhi một chữ cũng không nghe vào. Bất quá một câu hưu nàng cuối cùng kia, nàng phá lệ nghe rất rõ a.

Hơn nữa…

Khụ, hưu nàng? Xác thật là một cái biện pháp không tệ lắm.

Tô Nguyệt Lạp cảm thán nói: “Ngươi…. Vì sao cứ nhất định một hai phải chạy trốn cho bằng được vậy? Vị trí Vương phi của Bát Vương gia nhiều nữ nhân suốt đời mơ ước cũng không có được đâu. Sống ở trên đời này, chỉ cần ngươi có thân phận, địa vị đủ cao, sẽ không sợ người khác xem thường, càng không lo bị người khi dễ. Đến lúc đó…”

Khúc Đàn Nhi cắt ngang, nói: “Này, Nguyệt Lạp. Từ từ đã, an an ổn ổn sống mới là tốt nhất. Hơn nữa nguơi không cảm thấy, cả ngày cùng một đám nữ nhân khác tranh tới tranh lui không phải người chết thì là ta sống, cứ thế mà trải qua phần đời còn lại, ta không mệt chắc?”


Bạn đang đọc Song Thế Sủng Phi (Dịch) của Phạn Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 263

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.