Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn không được, vậy thì gả. (2)

Phiên bản Dịch · 908 chữ

CHƯƠNG 9: Trốn không được, vậy thì gả. (2)


Những việc Tô Nguyệt Lạp vừa nói qua, Khúc Đàn Nhi đều hiểu được. Thậm chí phần lớn đạo lý cùng quy tắc sinh tồn khác nàng cũng minh bạch.

Trên TV không phải luôn phát sóng mấy bộ phim truyện đầy mấy cái tình tiết này sao? Hậu cung, nhà cửa, tranh đấu giữa các nữ nhân, đáng tiếc… nàng không có hứng thú…

“Đàn Nhi, ngươi nghe ta khuyên một câu thôi.”

“Ai nha, thật là mệt mỏi quá, ta phải lên giường nằm một chút thôi, mới vừa rồi té ngã một cái đau muốn chết luôn a. Không được, không được, không đi ngủ ngay ta sẽ chết mất.”

Khúc Đàn Nhi xua xua tay, bộ dáng làm như đã mệt muốn chết mà liếc nhìn hai người còn lại. Ngay sau đó nhanh chóng chạy tới giường nằm xuống.

“Kính Tâm, ngươi mau giúp ta khuyên nhủ nàng đi.” Nguyệt Lạp nói.

Kính Tâm lắc đầu, vẻ mặt muốn giúp nhưng đành lực bất tòng tâm.


Một tháng sau, hôn lễ được cử hành đúng hạn.

Từ Bát Vương phủ cho đến Khúc phủ đều trang trí rất nhiều đèn lồng màu đỏ đặc sắc, không khí cũng phi thường náo nhiệt.

Mũ phượng, khăn quàng vai, lễ nghi phiền phúc, không thiếu thứ nào, mọi chuyện đều được chuẩn bị hoàn hoả không chút tì vết.

Mà tân lang từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng tươi cười, không có thêm bất kỳ sắc thái nào khác, làm người ta không thể không nghi ngờ. Nếu là vui mừng mà cười, cười lâu như vậy vẫn còn chưa mệt à...


Lên kiệu, bái đường, vào động phòng.

Aii!

Đây đã là lần thở dài thứ hai mươi mốt của Khúc Đàn Nhi rồi.

Lúc vừa mới ra khỏi đại môn Khúc phủ, nàng liền ảo tưởng có một đám thổ phỉ cản kiệu muốn cướp của cải hay là gặp phải mưa to gió lớn sấm chớp đùng đùng, thiên tai nhân hoạ hết cái này tới cái kia. Kết quả, một đường này thông thuận, nửa điểm phong ba bão táp cũng tìm không thấy. Vừa vào tới Bát Vương phủ, nàng nghĩ có thể hay không có vài phụ nhân tới đây khóc lóc sướt mướt nháo tới nháo lui, nháo thành chuyện lớn càng tốt, nhưng… từ lúc đầu làm lễ tới giờ, mọi chuyện đều nước chảy thành sông, tốt đẹp, suôn sẻ đến mức nàng tức đến hộc máu. Đây không phải là kết quả nàng mong muốn thấy được a.

Kẽo kẹt…

Cánh cửa hỉ phòng bị người đẩy ra từ phía ngoài, một mạt thân ảnh thanh dật tiến vào.

“Chúc mừng Bát vương gia và Bát Vương phi ,chúc Bát Vương gia cùng Bát Vương phi ân ân ái ái, phu thê hoà thuận, bạch đầu giai lão, sớm ngày hạ sanh quý tử.” Hỉ bà vừa nói xong, không bao lâu đã rời khỏi phòng, cẩn thận đem cửa khép lại

Đến rồi…

Khúc Đàn Nhi phi thường an tĩnh hồi tại mép giường, một mảnh khăn hỉ phía trước đem tầm mắt nàng ngăn lại. Đêm nay nàng sẽ tận lực tránh né, tuyệt đối không để mấy chuyện động phòng hoa chúc gì đó xảy ra.

Chiêu thứ nhất xuất ra…

“Tướng công!....” Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng nói, không đúng, phải là nhẹ giọng kéo dài, âm thanh kéo dài đến tận xương tuỷ. Dài đến chính nàng còn cảm thấy da gà nổi đầy tay luôn rồi. Một tiếng kêu này thành công đem Mặc Liên Thành vừa muốn bước tới phải dừng lại. Ngay sau đó, hắn vẫn tiếp tục nâng chân bước đi, đôi mắt đào hoa dường như nổi lên một tia khác lạ.

Nàng đang làm cái gì?

Bắt chước thanh lâu nữ tử mời chào nam nhân sao?

“Tướng… công, là người đúng không? Làm sao mà lâu như vậy mới trở về, nô gia đều chờ đến vội muốn chết luôn rồi này.” Khúc Đàn Nhi tiếp tục ngượng ngùng xoắn xít nói. Ông trời ơi, đây là công sức nàng đứng ngoài thanh lâu quan sát cả tuần mới học được đấy. Chỉ là….. tuy miệng nàng kêu như thế nhưng trong lòng đã muốn học máu tới nơi rồi. Nàng dám chỉ tay lên trời mà thề, nàng kêu như vậy, tuyệt đối không phải do xuân tâm trỗi dậy đâu, cũng không phải là muốn dụ dỗ hắn. Làm như vậy tất nhiên là có dụng ý khác a.

Nghe nói chỉ cần là nam nhân, đều sẽ không thích nữ nhân dung chi tục phấn. Cho nên nàng sẽ dung cho hắn nhìn, tục cho hắn xem. Làm hắn vừa nhìn đến đều sẽ chán ghét đến mức né nàng ra xa ba thước!

“Ngươi kêu Bổn vương là tướng công?” Mặc Liên Thành mày hơi hơi nhướng, mở miệng hỏi.

“Đúng rồi, sau khi thành thân, người chính là tướng công của ta mà! Hì hì. Nếu người không thích kêu tướng công, có thể đổi sang kêu là thân ái a.”

“….” Biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Mặc Liên Thành không khỏi có chút cứng đờ.

Thần sắc luôn luôn bình tĩnh của hắn xém chút nữa bị nàng phá vỡ.


Bạn đang đọc Song Thế Sủng Phi (Dịch) của Phạn Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 236

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.