Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn. (1)

Phiên bản Dịch · 899 chữ

CHƯƠNG 21: Binh đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn. (1)


Ngồi kiệu so với dùng xe ngựa để di chuyển tất nhiên là lãng phí nhiều thời gian hơn.

Mà nàng còn cố ý đổi thành kiệu, chính là vì muốn tranh thủ một ít canh giờ này. Càng ít ở lại Khúc phủ, càng ít gặp hoạ.

Nhưng không lâu sau đó, cỗ kiệu vẫn ngay ngay ngắn ngắn được hạ ở phía trước đại môn.

Khúc Đàn Nhi bước ra bên trong, giương mắt nhìn bảng hiệu mạ vàng được treo phía trước, cảm thấy không khỏi có chút chói mắt, mà chính nàng cũng không phân biệt được là do ánh mặt trời quá gắt hay là do trong lòng không thoải mái.

Quản gia của Khúc phủ đã sớm đứng chờ ở trước cửa. Vừa thấy Khúc Đàn Nhi bước xuống, tư thế giống như cung kính đón tiếp, nhưng tầm mắt lại chỉ dừng trên người nàng một chút, liền không thèm để ý tới nữa, mà hướng mắt về phía bên trong kiệu, như muốn cách tấm màn mà xem xét. Thấy trong kiệu không còn người bước xuống, ánh mắt hèn mọn không khỏi hiện lên một tia khinh miệt.

“Quản gia là đang muốn tìm cái gì a?” Khúc Đàn Nhi chỉ là hỏi cho có, trong lòng nàng tất nhiên rất rõ ràng quản gia này là có ý tứ gì, đơn giản là đang muốn xem xem Mặc Liên Thành có cùng nàng hồi phủ hay không thôi.

“Tứ Tiểu thư, lão nô chỉ là thấy kỳ quái, Bát Vương gia như thế nào mà không cùng người trở về?”

Quản gia thu hồi tầm mắt đang hướng về phía kiệu, nghi hoặc hỏi Khúc Đàn Nhi.

“Làm càn!” Khúc Đàn Nhi còn chưa nói, Kính Tâm bên cạnh liền hô lên: “Chủ tử ta đã là Vương phi, không còn là Khúc phủ Tứ tiểu thư nữa. Còn có, mong quản gia tự ý thức được vị trí của mình, gặp Vương phi sao còn không hành lễ?’

Quản gia làm như cả kinh, nhanh chân quỳ xuống bồi tội, cầu xin tha thứ.

Bất quá, hắn ta vẫn trộm hướng về một thân ảnh nào đó đang đứng bên trong đại môn, cho người nào đó một cái ám chỉ.

Mà đạo thân ảnh đó liền nhanh chân, hướng về phía nhà chính mà chạy đi.

Khúc Đàn Nhi chỉ bình đạm cười, không thèm vạch trần chút tiểu xảo này.

Từ sớm nàng đã biết, quản gia là con chó bên người Đại phu nhân.

Ngày thứ ba lại mặt, Đại phu nhân phỏng chừng đã thu được tiếng gió, biết Khúc Đàn Nhi nàng là một mình hồi phủ. Bất quá, bà ta vẫn lo trên đường có biến. Nên phái người canh giữ, nếu Mặc Liên Thanh đến, sợ là bọn họ đã sớm đứng ở nơi này làm đủ trò rồi.

Mặc kệ, binh tới thì tướng chắn, nước tới thì đất ngăn.

“Kính Tâm, chúng ta vào đi thôi.” Khúc Đàn Nhi nhíu mày.

“Vâng ạ.” Kính Tâm gật gật đầu, đi theo phía sau Khúc Đàn Nhi, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng.

Lúc đi đến tiền đình, tâm tình Khúc Đàn Nhi cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Khúc phủ cũng không quá xa xỉ, kiến trúc chẳng có chút nào hoa lệ, điểm này không phải vì Khúc Giang Lâm nghèo, mà là diễn trò cho bên ngoài nhìn xem thôi.

Binh Bộ Thượng thu, tiền tài tự nhiên là không ít, nhưng nếu dám làm quá mức, sẽ làm cho vài vị quan khác ganh tị mà buộc tội, lúc đó lại gánh trên lưng thanh danh tham quan, vậy liền không ổn rồi.

Chớp mắt vài cái đã tới chính sảnh…

“Ngươi trở về rồi.”

Khúc Đàn Nhi vừa mới bước lên vài bậc thang liền nghe được giọng nói âm dương quái khí của nữ nhân nào đó.

Không cần đoán, kia chắc chắn là thanh âm phát ra từ Đại phu nhân, chính thê của Khúc Giang Lâm.

“Hồi đại nương, Đàn Nhi đã tới.”

Là tới, mà không phải là trở về.

Nữ nhân đã gả ra ngoài, liền không còn liên quan gì tới nhà mẹ đẻ nữa, này là Đại phu nhân muốn nhắc nhở, mệnh nàng vẫn còn thuộc về Khúc phủ nơi sao?

Vẻ mặt Khúc Đàn Nhi bình thản nhưng đáy mắt lại cất dấu không ít trào phúng.

“Bát Vương gian không bồi ngươi hồi phủ sao?” Đại phu nhân lạnh giọng chất vấn.

Như thế nào nàng cảm thấy lời nói này rất lãnh nhỉ? Khúc Đàn Nhi kéo kéo áo choàng trên người.

Này là vào trước lúc ra khỏi kiệu, nàng đã kêu Kính Tâm khoác lên.

Bất quá, Khúc Đàn Nhi vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đại nương, Bát Vương gia không có tới.”

Xác thật là như vậy, Mặc Liên Thành không có cùng nàng trở lại, nàng có muốn phủ nhận cũng không thể.

“Vì cái gì không cùng ngươi trở về?”

“Bát Vương gia nói ngài ấy rất bận, không rảnh.” Vì cái gì à? Câu này chỉ là hỏi cho có thôi đúng không? Tất nhiên là vì nhân gia người ta khinh thường tới rồi.


Bạn đang đọc Song Thế Sủng Phi (Dịch) của Phạn Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 218

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.