Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bổn vương rất bận, không rảnh. (2)

Phiên bản Dịch · 889 chữ

CHƯƠNG 20: Bổn vương rất bận, không rảnh. (2)


Sáng sớm ngày hôm sau.

Tại Tuyết viện của Bát Vương phủ, chim chóc đua nhau hót vang, bầu trời trong xanh không chút gợn mây.

Người trong chăn đã dậy từ sớm.

“Không thể nào?!”

Mặt trời còn chưa lên tới đỉnh, trong phòng liền truyền đến một đạo kinh hô.

Tô Nguyện Lạp vừa vào cửa, liền nhận được tin, hồi Khúc phủ chỉ có hai người bọn họ thì sợ hãi kêu lên một phen.

“Nguyệt Lạp, ngươi không cần phản ứng kịch liệt như vậy chú? Là ta hồi môn chứ có phải ngươi đâu?”

Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm thập phần bình tĩnh, thu xếp lễ vật lại mặt đã chuẩn bị tốt từ sớm.

“Đàn Nhi, Vương gia như thế nào lại không trở về cùng ngươi?” Tô Nguyệt Lạp kéo Khúc Đàn Nhi qua, nhất quyết đem sự tình hỏi cho rõ ràng mới thôi. Người trong thiên hạ có ai mà không biết Mặc Liên Thành là một cái Vương gia nhàn tãn, không cần xử lý triều chính, mỗi ngày đều chỉ cần hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt, phú thơ lộng từ thôi. Làm sao lại không rảnh lại mặt cùng Đàn Nhi chứ.

“Ân, đợi sau khi trở về, ta sẽ tỉ mỉ kỹ càng đem mọi chuyện thuật lại cho ngươi nghe được chưa?” Ai, thất sách a thất sách, nhân sinh thất sách a. Khúc Đàn Nhi hiện giờ vẫn còn đang rối rắm chuẩn bị một mình trở về Khúc phủ, thật sự không có tâm tình miêu tả quá trình gặp Mặc Liên Thành ngày hôm qua.

“Không được, phải nói ngay bây giờ, ta không đợi được đến lúc đó.”

“Ta cũng có phải một đi không trở lại đâu, ngươi làm như ta đi Khúc phủ rồi sẽ không về nữa chắc.”

“Khó nói nha. Đại phu nhân khẳng định sẽ làm khó làm dễ ngươi đó.” Vẻ mặt Tô Nguyệt Lạp nghiêm túc nói.

“Yên tâm, không chết được, không phải chỉ trở về đó một lúc thôi sao? Chờ ta từ bên đó quay lại, sẽ đem hết tất cả mọi chuyện kể lại cho ngươi cùng Tiểu Duy nghe một chút, không để các ngươi phải tò mò đâu.” Khúc Đàn Nhi an ủi vỗ nhẹ bả vai của Nguyệt Lạp. Lại còn an ủi? Ông trời ơi! Hiện tại nàng cư nhiên còn đi an ủi người khác? Có lầm hay không vậy? Huhu.

Đột nhiên, Nguyện Lạp lại nói một câu: “Đàn Nhi, cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi, trở về bên đó ta sẽ cẩn thận. Ân, bây giờ ngẫm lại, cũng không phải chỉ có ta cùng Kính Tâm trở về đâu.” Khúc Đàn Nhi bình đạm nói.

“Hả? Còn có ai a?” Nguyệt Lạp không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là Vương gia không rảnh, nhưng vẫn quan tâm, sai người bồi nàng ấy hồi phủ sao.

Không ngờ, câu tiếp theo của Đàn Nhi lại đủ làm nàng tức đến hộc máu.

“Ha hả, còn có mấy người kiệu phu gì đó nữa, nhân số không ít đâu, ước chừng có bốn người lận đó, còn có thị vệ nữa nha. Có bọn họ bồi ta hồi phủ, ta có muốn trốn cũng trốn không thoát.”

Nói xong, Khúc Đàn Nhi không khỏi cười tự giễu một phen. Bốn cái kiệu phu đó đều là người của Vương phủ, lúc an bày, Chu quản gia có nói bọn họ đi theo để bảo vệ nàng, nhưng nàng lại không nghĩ như vậy, nếu nói rằng đi theo để giám thị thì còn có lý hơn.

“Ngươi… cứ như vậy? Còn có tâm tình đùa giỡn ta nữa sao?”

“Đúng vậy, bằng không ngươi muốn như thế nào nữa a?”

“Ngươi, Kính Tâm cùng bốn cái kiệu phu mà lại nói là nhiều người?” Thật là rèn sắt không thành thép mà!

“Đúng vậy, có bốn người, tám đôi mắt, tám cái tay. Ngươi còn thấy chưa đủ à? Với ta như vậy là hơi nhiều rồi đấy.”

Đi đường đi dường a, tốt nhất là đi cả ngày đều không tới, đó mới là biện pháp lý tưởng nhất.

“Đàn Nhi!” Nguyệt Lạp thiếu chút nữa là nổi bão luôn rồi.

“Hảo hảo, thời gian sắp tới rồi, chờ chúng ta trở về rồi nói tiếp… Kính Tâm, áo choàng của ta ngươi cầm rồi chưa? Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười, chờ Kính Tâm trả lời xong, nàng liền một phen kéo Kính Tâm đi về phía cửa, cũng mặc kệ Nguyệt Lạp còn đang muốn nói cái gì, trực tiếp hướng tới đại môn Vương phủ.

Người trong nhà còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh các nàng đã biến mất rồi.


Phía trước đại môn, có một cỗ kiệu đang chờ sẵn bên ngoài.

Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tân ra tới, liền chầm chậm ngồi vào bên trong, phân phó nói: “Khởi kiệu đi. Không cần đi quá nhanh, Bổn Vương phi muốn thưởng thức cảnh trí bên đường.”

Khoảng cách từ Bát Vương phủ đến Khúc phủ không quá xa, nhưng tốc độ của cỗ kiệu vẫn chỉ tà tà, không hề có ý tăng tốc.


Bạn đang đọc Song Thế Sủng Phi (Dịch) của Phạn Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 219

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.