Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng Về Nhà

Phiên bản Dịch · 963 chữ

- Đào Tử thật tuyệt!

Hà Tứ Hải tán dương.

Trên sách viết, chỉ cần không có nguy hiểm thì đều có thể cho trẻ con tự mình trải nghiệm, đồng thời vô luận có làm được hay không cũng đều nên khen ngợi chúng.

Như vậy không chỉ có thể bồi dưỡng năng lực làm việc mà còn nuôi dưỡng sự tự tin cho con trẻ.

Hà Tứ Hải nhớ kỹ trong lòng.

- Tiểu Hà, sao hôm nay lại thu quán sớm như vậy?

Dì Tề chạy tới hỏi thăm.

- Vâng, cháu có chút việc, về sớm chút. - Hà Tứ Hải đáp.

- Há, phải không? Có việc à.

Dì Tề liếc liếc về phía Lưu Vãn Chiếu cũng đang dọn sạp, lộ ra một nụ cười ta hiểu rõ.

- Tiểu Hà, cố lên, ngươi là cái này.

Dì Tề hướng về phía Hà Tứ Hải giơ ngón tay cái.

- A? Dì đang nói cái gì? Cố lên cái gì rồi?

Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc.

- Hắc hắc, còn giả ngu, ta hiểu ta hiểu.

- Dì hiểu cái gì rồi?

Hà Tứ Hải tỏ ra bản thân không hiểu rõ.

- Tiểu Hà, ngươi thật là một nhân tài, hiện tại ta thực sự khâm phục ngươi. Hai đứa con ta đều như hũ nút, đánh ba gậy cũng không ra nổi cái rắm, nếu như chúng nó có một nửa bản lĩnh của ngươi, về sau ta đều không cần sầu…

- Dì Tề, dì đang nói về cái gì đây?

Hà Tứ Hải cảm giác mình có chút choáng.

- Được rồi, ngươi không cần phải nói, tranh thủ thời gian thu thập rồi trở về đi, nhớ nắm chắc thời gian, chú ý an toàn.

Dì tề nở một nụ cười khó hiểu, sau đó quay về chỗ quầy hàng của mình.

- Ba ba, con dọn xong rồi nha, chúng ta về nhà đi.

Đào Tử kéo cái túi tràn đầy đồ nói.

- Ái chà, con sao có thể kéo thứ này, ba tới là được, tiểu hài tử dùng sức quá sẽ hại thân thể, sau này lớn không thể cao được đâu.

Hà Tứ Hải vội vàng tiếp nhận cái túi trong tay nó.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu cũng đã thu dọn xong.

- Hà Tứ Hải, đi nhanh một chút đi. - Cô thúc giục.

- Xong ngay đây, cô gấp cái gì, đã chờ nhiều năm vậy rồi, cũng không cần vội một hồi như thế chứ? - Hà Tứ Hải nói.

Dì Tề vẫn đang một mực nghe lén, mặt mũi tràn đầy bát quái, trong lòng cảm khái, người trẻ tuổi bây giờ thật sự là quá cởi mở rồi, những lời này ở trên đường cũng có thể nói ra miệng.

Hơn nữa cô giáo Lưu bình thường nhìn tưởng từng trải, không nghĩ tới lại gấp như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, vụng trộm vui vẻ.

Hà Tứ Hải mang theo đồ đạc, dắt tay Đào Tử, nói với Lưu Nhược Huyên bên cạnh:

- Em theo chúng ta cùng đi chứ?

- Được.

Lưu Nhược Huyên rất nhanh đáp ứng.

- Cô giáo Lưu, đưa đồ ta cầm cho, chờ ta lấy xe bỏ đồ lên cho tiện, à đúng rồi, cô đi đến đây bằng gì?

Hà Tứ Hải một tay ôm Đào Tử, tay còn lại xách đồ đạc.

- Ngươi còn tay sao?

- Không còn.

- Vậy mà còn nói giúp ta xách?

- Khách khí một chút, sao cô lại tưởng thật chứ?

- Ngươi cái tên này, sao cứ như vậy? Không sợ bị người đánh?

- Không sợ, bởi vì người bình thường đều không đánh lại ta.

Lời này hắn nói là thật.

Hà Tứ Hải lớn lên không chỉ mày rậm mắt to, mà thân hình còn cao lớn khôi ngô, trước kia đi học cũng không có bao nhiêu người dám trêu chọc hắn.

Hiện tại còn ngày ngày luyện tập theo “giấc ngủ dưỡng sinh”, lượng cơm ăn tăng nhiều, đồng thời khí lực của Hà Tứ Hải cũng tăng nhiều.

Hắn cảm thấy bây giờ không có người nào dám đến tìm hắn gây phiền phức, một quyền đánh xuống, thật sự có khả năng đánh chết người.

Cô giáo Lưu nghe vậy lườm hắn một cái.

- Ta lái xe tới, ngươi muốn đi cùng xe với ta không?

Đi tới bãi đậu xe, Lưu Vãn Chiếu nhấn nút trên cái điều khiển từ xa, lập tức một chiếc xe The Beatles – bọ cánh cứng màu đỏ vang lên tít tít.

Xe rất đẹp, rất đáng yêu, rất thích hợp với con gái.

Xem ra Lưu Vãn Chiếu thật sự là một phú bà.

Nhưng chuyện này không liên quan đến Hà Tứ Hải, hắn là người có cốt khí.

Hắn móc ra chiếc điều khiển từ xa, cũng ấn xuống một cái, sau đó một chiếc xe điện tiểu Quy second-hand ở bên cạnh “tít tít” kêu lên.

- Ta có xe.

Hà Tứ Hải vô cùng tự tin nói.

- Vậy được rồi, ngươi sống ở đâu, ta trước lái qua chờ ngươi. - Lưu Vãn Chiếu cũng không hề để ý.

Đến bày sạp ở chợ đêm, người có thể có tiền như cô liệu được mấy người?

- Khu trọ thôn Thành Trung đường Nhị Lý, đứng ở giao lộ chờ ta là được.

Hà Tứ Hải không trì hoãn nữa, bế Đào Tử đặt xuống ghế sau, sau đó đặt đồ đạc xuống chỗ để chân.

Vừa cưỡi lên xe đi thì nghe Lưu Vãn Chiếu nói:

- Nếu không để Đào Tử ngồi xe với ta?

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn Đào Tử đang ôm chặt eo của hắn, lắc đầu nói:

- Không cần, Đào Tử ngồi với ta được rồi, cũng không xa lắm.

Lưu Vãn Chiếu không cưỡng cầu.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.