Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại

Phiên bản Dịch · 1132 chữ

Bởi vì kinh lịch khi còn bé, Hà Tứ Hải đối với bất kỳ người nào đều sẽ giữ lòng cảnh giác phi thường cường liệt.

Mặc dù quen nhiều ngày như vậy, Lưu Vãn Chiếu cũng không còn là người xa lạ.

Nhưng ở trong lòng Hà Tứ Hải, chỉ có thể coi cô như người xa lạ khá quen thuộc.

Cho nên hắn đương nhiên sẽ không đồng ý đưa Đào Tử, người quan trọng nhất với hắn cho một người lạ.

...

- Thì ra ngươi sống ở đây, hoàn cảnh đúng là không tốt lắm, huống chi còn mang theo Đào Tử, ngươi nhờ dì Tề tìm phòng ở đã tìm được chưa?

Đèn đường u ám, muỗi bay loạn khắp nơi, trong không khí tràn ngập vị nước cống nhàn nhạt.

Ưu điểm duy nhất đại khái là khá yên tĩnh, có ít tiếng xe cộ, ngẫu nhiên còn có vài tiếng ếch kêu.

Rõ ràng đang ở đô thị nhưng lại giống như trở lại nông thôn.

- Vẫn chưa tìm được.

Hà Tứ Hải mở cửa, thả đồ đạc xuống, thuận tay bật đèn.

Đào Tử lập tức hoan hô một tiếng vọt vào trong phòng.

Sau đó vươn tay bật chiếc quạt lắc đầu, há mồm thổi gió thi với nó.

- Đừng thổi, sẽ đau đầu đau họng. - Hà Tứ Hải đưa tay kéo nó lại.

- Sẽ không đau đâu, đầu của con rất lợi hại.

Đào Tử gõ gõ đầu nhỏ của mình đắc ý nói.

- Phải không, đến đây, ba ba gõ xem thử có thật lợi hại hay không?

Hà Tứ Hải giơ tay làm bộ muốn gõ thử.

Tiểu Đào Tử lập tức che đầu nhỏ chạy qua một bên.

Nó tự cởi giày rồi nhảy lên giường.

- Trên người bẩn chết mất thôi, tắm xong rồi hãy lên giường.

Hà Tứ Hải đưa tay bế nó xuống.

- Ai, con mệt mỏi cả một ngày, thật vất vả đây, con muốn nghỉ ngơi a.

Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, người mềm oặt, ngọ nguậy nũng nịu như con sâu nhỏ.

- A~ thật vất vả, chờ chút ba ba sẽ giúp con tắm rửa, con đọc sách trước đi.

Hà Tứ Hải sẽ không giống các bậc cha mẹ khác, nói mấy câu như con từ sáng đến tối hết ăn lại chơi, mệt cái gì chứ.

Hôn nhẹ lên trán nó một cái.

Suy nghĩ một lát, vẫn để nó ngồi trên giường, đưa thêm cho nó mấy quyển sách tranh.

...

Lúc Hà Tứ Hải và Đào Tử nói chuyện không coi ai ra gì, Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ đánh giá căn phòng chật chội này.

Cả phòng nói không khách khí thì so với bếp nhà cô còn nhỏ hơn.

Liếc mắt một cái là thấy hết.

Nhưng những hành động giữa Hà Tứ Hải và Đào Tử lại làm cô cảm thấy tràn đầy ấm cúng.

Mặc dù rất nghèo, nhưng hai người nhất định rất hạnh phúc, Lưu Vãn Chiếu nghĩ.

Sau đó đi vào.

Hà Tứ Hải chiếu cố tốt Đào Tử, sau đó xoay người lại chuẩn bị mời Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống, lúc này mới để ý, trừ cái giường nhỏ cũ kĩ, một băng ghế cũng không có.

Cũng không thể nói mời cô ngồi lên giường đi.

Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới trong túi đồ có hai chiếc bàn gấp nhỏ.

- Ở chỗ ta không có gì tốt để chiêu đãi cô.

- Không sao, ta không để ý mấy chuyện này, hiện tại có thể nói chuyện sao?

Lưu Vãn Chiếu có chút không chờ được gấp gáp hỏi.

Trong đôi mắt tràn đầy mong đợi.

- Kỳ thực ta cũng không biết nên nói với cô cái gì, chỉ có thể nói là bản thân ta có chút đặc thù, có thể nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không thấy được...

Nghe Hà Tứ Hải nói tới đây, thân thể Lưu Vãn Chiếu bắt đầu run rẩy, trong mắt đã đẫm nước mắt.

Bởi vì điều này cũng gián tiếp cho cô biết, em gái cô đã không còn trên thế giới này nữa rồi.

Nhìn Lưu Vãn Chiếu đã bắt đầu không nhịn được muốn khóc, Hà Tứ Hải đưa tay lên.

- Ta không sao, ngươi nói tiếp đi.

Lưu Vãn Chiếu lau khóe mắt.

- Cầm lấy tay ta, có lời gì cô trực tiếp nói với em gái đi.

- A? Huyên Huyên cũng ở đây sao? Ta có thể… ta có thể gặp em ấy?

Lưu Vãn Chiếu nức nở hỏi.

Sau đó không chút do dự vội nắm lấy tay Hà Tứ Hải.

Cô còn có lời chưa nói hết, liền thấy một cô bé ngồi xổm bên cạnh, cười hì hì nhìn mình.

- Huyên Huyên!

Lưu Vãn Chiếu kích động, rút tay muốn ôm ấp đối phương.

Nhưng em gái lại như bọt nước biến mất không thấy tăm hơi.

- Huyên Huyên? Huyên Huyên? Em mau ra đây, chúng ta không chơi trốn tìm nữa, em không cần trốn chị nữa, thật xin lỗi, thật xin lỗi...

Lưu Vãn Chiếu lo lắng tìm kiếm, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Đào Tử ngồi bên cạnh đọc sách tò mò ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc.

- Không có chuyện gì, con đọc sách tiếp đi, dì ấy có chuyện thương tâm, khóc một chút là tốt thôi.

Đào Tử nghe được nhìn Hà Tứ Hải, suy nghĩ rồi nói:

- Dì Lưu là người tốt, ba ba không được bắt nạt dì.

- Được, ba ba sẽ không. - Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nó.

Sau đó xoay người, chạm vào Lưu Vãn Chiếu đang khóc thút thít, không ngừng tìm kiếm xung quanh.

- Được rồi, cô đừng quá kích động, em gái cô không hề rời đi, chỉ cần cùng ta tiến hành tiếp xúc tứ chi, liền sẽ thấy được em ấy.

- Huyên Huyên.

Cũng không biết Lưu Vãn Chiếu nghe được không, sau khi lần nữa nhìn thấy Lưu Nhược Huyên, lại nhào tới ôm cô bé.

- Huyên Huyên, em đã đi đâu vậy, chị rất nhớ em, tại sao em lại không đến tìm chị? Thật xin lỗi, xin lỗi, là chị không tốt, là chị làm lạc mất em, xin lỗi, xin lỗi...

Lưu Vãn Chiếu không ngừng nói xin lỗi, nước mắt chảy ào ạt, vô cùng bi thương.

- Tỷ tỷ ngoan, tỷ tỷ đừng khóc…

Lưu Nhược Huyên trái lại không khóc, chỉ ôm lấy chị gái, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, không ngừng nhẹ giọng an ủi.

Thật lâu trước đây, mỗi khi nó khó chịu, chị gái chính là dỗ nó như vậy, an ủi nó, nó liền không khó chịu nữa.

...

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.