Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Lớn

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

- A, đây là?

Tiểu Trương liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải cùng Đào tử sau lưng Đặng Đại Trung, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

- Đây là tiểu huynh đệ của ta, Hà Tứ Hải cùng con gái của hắn Đào Tử. Đây là ông chủ vựa ve chai, Trương Hải Đào.

Đặng Đại Trung giới thiệu song phương một chút, sau đó lôi kéo Trương Hải Đào đi qua một bên, nhỏ giọng thầm thì.

Hà Tứ Hải rất thức thời không chen miệng quấy rầy, mà tranh thủ quan sát tỉ mỉ cái vựa ve chai phế liệu này.

Đối với hắn cái vựa ve chai này chính là bảo tàng.

Chỉ chốc lát sau, Trương Hải Đào đi tới.

- Tiểu Hà Đúng không? Chuyện của ngươi chú Đặng đã nói với ta, nếu là người khác ta khẳng định không đáp ứng, dù sao ở đây là vựa ve chai, chỉ thu vào, nào có đạo lý bán ra ngoài đâu. Nhưng nếu là chú Đặng giới thiệu đến, vậy ta khẳng định phải hỗ trợ, liền phá lệ một lần. Ngươi về sau tới xem lấy được cái gì cứ lấy, dựa theo giá xuất ra bán cho ngươi, nếu ngươi bán không được thì quay lại bán cho ta, như vậy được chưa?

- Được được! – Hà Tứ Hải liên tục đáp ứng không ngừng.

Đây chính là chuyện tốt đốt đèn cũng không gặp, lấy phế phẩm giá cả xuất ra đi bán, bán không xong lại được trả về, đây chính là kiếm bộn không lỗ.

Không nghĩ tới Đặng Đại Trung mặt mũi lớn như vậy.

- Cảm ơn chú Trương, cảm ơn ông Đặng! – Hà Tứ Hải vội vàng biểu thị biết ơn.

- Làm tốt vào, chiếu cố tốt đứa nhỏ. – Đặng Đại Trung thấm thía căn dặn một câu.

- Nếu là bằng hữu của chú Đặng, vậy không cần khách khí, chính ngươi đi xem một chút, coi trọng cái gì cứ lấy thoải mái. – Trương Hải Đào cười nói.

- Cảm ơn, cảm ơn.

Hà Tứ Hải cảm kích, lôi kéo Đào Tử cúi chào hai người, sau đó trực tiếp hướng về phía phế phẩm giấy đi tới.

Nhìn theo bóng lưng Hà Tứ Hải dắt theo Đào Tử đã đi xa, Trương Hải Đào quay đầu nói với Đặng Đại Trung:

- Chú Đặng, tiểu tử này nhìn như trung thực, kỳ thật lại khôn khéo, ngài cũng đừng để bị lừa gạt.

- Này, ta đã là một lão già, có cái gì tốt mà lừa gạt, ta nhìn hắn mang theo đứa trẻ, cũng thực có chỗ khó, nếu có khả năng giúp đỡ một tay liền giúp một tay thôi. – Đặng Đại Trung khẽ nói.

- Được, chú Đặng đã nói như vậy, ta cũng không nói nhiều.

- Không nói nhiều thì đem xe phế phẩm của ta cân một chút, ta còn muốn về nhà nấu cơm tối đây.

- Chú Đặng, tối nay ở lại chỗ ta đừng về, giữa trưa ta mua chút thịt bò ăn không hết, còn lại rất nhiều, đêm nay hai chúng ta uống mấy chén.

Trương Hải Đào một bên đem đồ trên xe xích lô của Đặng Đại Trung chuyển xuống, một bên nhiệt tình mời khách.

- Cái này không được đâu. – Đặng Đại Trung nghe vậy có chút do dự.

- Có cái gì không được? Chú Đặng nói lời này liền xa lạ rồi. – Trương Hải Đào làm bộ cả giận nói.

- Được, vậy buổi tối ta liền ở lại cùng tiểu tử ngươi uống một chén.

- Oa! Thật nhiều tranh vẽ này.

Đào Tử nhìn sách họa đủ mọi màu sắc trước mắt, mặt mũi đầy hưng phấn.

Mọi người hiện tại càng ngày càng chú trọng giáo dục, cho nên trẻ con từ lúc rất nhỏ đã được mua một đống sách họa tập tô màu.

Nhưng trên thực tế rất nhiều đều chưa được lật qua, liền chạy tới vựa ve chai.

- Thích cái nào thì tự mình lựa rồi nhặt ra.

Hà Tứ Hải không nhàn rỗi, tại cả núi phế liệu lăn qua lăn lại. Đào Tử cũng vểnh cái mông nhỏ lên trời, cúi đầu mò mẫm.

- Đừng lật phía dưới, cầm bên trên là được, cẩn thận kẹp tay. – Hà Tứ Hải căn dặn một câu.

Chính hắn đeo găng tay, là loại găng lao động trên công trường kia, lòng bàn tay có cao su đặc biệt dày đặc, cũng không lo bị thương.

Hà Tứ Hải vốn muốn chọn ít sách cũ, vài đồ cổ đi bán một chút.

Không nghĩ tới càng tìm kiếm, tìm ra không ít tranh chữ, đồng tiền, trang sức, sổ lưu niệm trân quý…

Mặc dù Hà Tứ Hải không hiểu gì về tranh chữ, đồ cổ, nhưng không quan hệ, chỉ cần khách hàng hiểu là được, khách hàng không hiểu cũng không sao, hắn sẽ nói hắn hiểu, điểm này Hà Tứ Hải rất có lòng tin.

Vì vậy thấy cái gì vừa mắt đều đem lựa ra.

Chỉ chốc lát sau liền chồng chất không ít.

Trương Hải Đào giúp Đặng Đại Trung cân xong xe phế liệu, mắt nhìn hướng về phía Hà Tứ Hải, sau đó một mặt kinh ngạc nói với ông:

- Chú Đặng, tiểu tử này được đấy.

Nguyên lai lúc này Hà Tứ Hải đã không còn lục lọi bên khu phế liệu giấy nữa, mà đang tìm tòi bên đống chưa phân loại.

Hắn vừa bới, đồng thời cũng không ném đồ chướng mắt trở về, mà là chồng chất tại một bên, Đào Tử hỗ trợ chuyển chúng tới các khu phế phẩm đã được phân loại.

Trương Hải Đào chính là kinh ngạc ở chỗ này, tiểu tử thật biết làm người.

Công việc lớn nhất của trạm phế phẩm chính là phân loại, trạm của Trương Hải Đào cũng không thuê người, liền chỉ có hắn với vợ hắn hai người, đôi khi Đặng Đại Trung cũng sẽ tới hỗ trợ.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.