Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xe Điện (1)

Phiên bản Dịch · 987 chữ

Công việc phân loại phế phẩm kỳ thật không hề nhẹ nhàng, làm xong ngày kế chắc chắn sẽ đau lưng.

Đặng Đại Trung nghe Trương Hải Đào khen Hà Tứ Hải có chút đắc ý:

- Đúng vậy, ánh mắt của lão già như ta có thể kém sao, khi ngươi còn bé ta liền biết ngươi có tiền đồ, nhìn xem, bây giờ không phải ngươi cũng làm ông chủ rồi.

- Chú Đặng, ta chỉ có cái trạm thu phế phẩm, tính gì tới ông chủ, mà lại khi còn bé, chú cũng không thiếu mắng chửi ta cùng Cường tử đâu.

Đặng Đại Trung nghe vậy sững sờ, sau đó không lên tiếng nữa. Ngồi xuống một bên cầm lấy bình nước khoáng, uống ừng ực một ngụm lớn sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải đang bới đống rác nói:

- Nếu Cường tử vẫn còn, cháu của ta cũng lớn giống hắn như vậy đi?

- Chú Đặng.

- Được rồi, không có việc gì, đều đã qua nhiều năm như vậy, đêm nay hai chúng ta uống thật thoải mái một chút. – Đặng Đại Trung cười nói.

- Khẳng định, đợi lát nữa Hương Liên trở về, ta lại kêu cô ấy mang một ít thịt thủ lợn ngài thích ăn.

- Vậy thì tốt. – Đặng Đại Trung nghe xong thật cao hứng.

- Không ít thứ nhỉ, còn rất loạn.

Trương Hải Đào liếc mắt nhìn đống đồ vật trước mặt, có chút ngoài ý muốn.

Hắn vốn cho rằng Hà Tứ Hải chỉ chọn lựa một chút sách cũ, bày cái quầy bán sách thôi, nhưng bây giờ nơi này cơ hồ cái gì cũng có, đồ chơi, radio, đồ dùng hằng ngày… bất quá đều là mấy thứ đồ đã có tuổi.

- Đây đều là đồ cũ, cháu lựa bán cho những người hoài cổ. – Hà Tứ Hải ngây ngô cười nói.

- Đúng vậy, đồ chơi này đã nhiều năm ta không gặp rồi.

Trương Hải Đào cầm lên một chén đèn kiểu cũ đốt dầu hỏa, bình thường hắn đúng là không để ý, hiện tại vừa nghe Hà Tứ Hải nói bỗng nhiên hồi ức ùa về đập vào mặt.

Bất quá cái này chỉ là trong đầu lóe lên một tia, bản thân hắn cũng không phải kiểu người đa sầu đa cảm.

Vì vậy thả đèn dầu trong tay xuống rồi nói:

- Sách giấy cùng phế phẩm kim loại, ta giúp ngươi cân một chút, về phần mấy thứ khác thì thôi, không thu tiền.

- Cảm ơn chú Trương. – Hà Tứ Hải lại vội nói cảm tạ.

- Không cần khách khí, ta chủ yếu nhìn ngươi làm người cũng không tệ lắm.

Trương Đại Hải vừa nói vừa một bên cân đồ.

- Tiểu Hà, nhiều thứ như vậy, chỗ ngươi ở nơi nào, chuẩn bị làm sao trở về? Ở đây không có xe bus đâu. – Đặng Đại Trung ở bên đột nhiên nói.

- Ở xóm trọ trong Thành Trung thôn, nhưng mà không quan trọng, cháu cho vào túi lớn vác lên là được.

Hà Tứ Hải lơ đễnh nói, hắn chính là không bao giờ thiếu khí lực.

- Thế nhưng là, ngươi còn dẫn theo một cái búp bê đấy.

- Không sao, cháu ôm nó. – Hà Tứ Hải nói.

- Xa như vậy, ngươi muốn vừa vác đồ vật vừa bế búp bê, có thể không? – Đặng Đại Trung kinh ngạc nói.

- Cháu trẻ tuổi, không thiếu khí lực. – Hà Tứ Hải cười nói.

- Thân thể tiểu tử ngươi thật là tốt.

Lúc vừa ngồi xích lô tới ông liền phát hiện.

- Đây là đương nhiên, làm việc tại công trường chính là một nhóm người không bao giờ thiếu khí lực.

- Tất cả 113 đồng, ngươi đưa ta 100 là được.

Phế phẩm sách giấy không đáng nhiều tiền, chủ yếu do Hà Tứ Hải chọn lựa mấy thứ đồ cũ kia, giá cả không rẻ.

- Được rồi, cảm ơn chú Trương. – Hà Tứ Hải vội vàng móc ra một trăm đồng đưa tới.

- Một đống đồ vật như vậy cũng không nhẹ đâu.

Trương Hải Đào nhắc nhở, vừa rồi Đặng Đại Trung ở bên cạnh nói hắn cũng nghe được.

- Không có việc gì đâu chú Trương, cháu sẽ nghĩ biện pháp xách về được.

Chắc chắn phải vác được về tới nhà, một trăm đồng tiền vốn, được cả đống đồ tiện nghi.

- Ngươi đi theo ta.

Trương Hải Đào hướng hắn vẫy tay, sau đó đi về phía sau nhà.

Hà Tứ Hải vội vàng lôi kéo Đào Tử theo sau, Đặng Đại Trung hơi giật mình, nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo vào.

Chỉ thấy sau phòng chất đầy đồ vật, bất quá đã dùng vải bạt che kín lại.

Trương Hải Đào xốc bạt lên, Hà Tứ Hải ngạc nhiên phát hiện, bên trong chẳng những có xe đạp, xe điện, thậm chí còn có xe gắn máy.

- Đây đều là hàng cũ hỏng ta nhập lại, sửa chữa rồi bán cho các cửa hàng second hand, trừ cũ một chút, cũng không khác xe mới nhiều lắm, ngươi chọn một chiếc, ta lấy giá tiện nghi bán cho ngươi. – Trương Hải Đào nói.

- Thật sao? Chiếc xe điện này bao nhiêu tiền?

Hà Tứ Hải chỉ hướng một cỗ xe điện còn mới tám thành hỏi.

Trên thực tế hắn đã sớm muốn mua một chiếc, nhưng một mực không nỡ, second hand ít nhất cũng phải 6-700 đồng đây.

Nếu rẻ hơn, hoặc chính là có vấn đề không thể đi, hoặc chính là đồ ăn trộm.

- Bán cho ngươi một trăm đồng, nhưng pin là pin cũ, nếu như ngươi muốn thay pin mới, lại thêm hai trăm.

- Rẻ như vậy sao? – Hà Tứ Hải bị kinh sợ, trong lòng khó tránh khỏi có chút nghi ngờ.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.