Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trạm Phế Phẩm

Phiên bản Dịch · 987 chữ

Hai người giới thiệu lẫn nhau xong, trong vô tình đã thân cận hơn không ít.

Hà Tứ Hải lúc này thừa cơ hỏi:

- Ông Đặng, những sách báo như thế này có thu được nhiều không?

- Nhiều, nhiều nhất là sách phụ đạo nâng cao cũ, sách giáo khoa linh tinh.

- Ông Đặng, ngài vừa nói có chút đạo lý, dẫn theo hài tử đi mua ve chai vất vả chưa nói, cũng không kiếm được bao nhiêu. Cháu suy nghĩ một chút, trước mở một quầy sách cũ thử xem sao, như vậy có lẽ nhẹ nhõm hơn, mà lại có thể cho Đào Tử học tập một vài thứ. Bất quá ông Đặng yên tâm, cháu trả ông tiền.

Hà Tứ Hải vỗ ngực nói, bộ mặt đủ chân thành.

- Đừng nói như vậy, một chút phế phẩm đáng mấy đồng đâu? Muốn bao nhiêu ngươi cứ lấy. – Ông Đặng nói.

- Cảm ơn ông, cháu không chỉ muốn lấy chỗ này của ông, cháu muốn hỏi những phế phẩm này đều bán về đâu? Bên kia có phải càng nhiều sách hơn hay không? Chủng loại chắc cũng đa dạng hơn chứ? – Hà Tứ Hải lập tức hỏi.

- Đều bán đến vựa ve chai phế phẩm ở khu Kim Kiều thành bắc, phế phẩm thu được cơ hồ đều bán đến nơi đó, chỉ là có chút xa, bên cạnh đường cao tốc. Về phần sách khẳng định nhiều, chất như hòn núi nhỏ.

Ông Đặng tự nhiên biết gì nói đấy.

- Như vậy sao, vậy bây giờ ông Đặng là đi Kim Kiều ạ?

- Đúng vậy, đi Kim Kiều mang phế phẩm trên xe bán. – Ông lão gật nhẹ đầu.

- Vậy cháu có thể đi cùng ông xem thử một chút hay không? – Hà Tứ Hải lập tức nói.

- Đương nhiên có thể, ta hiện tại liền dẫn ngươi đi.

Ông Đặng cũng là người sảng khoái, lập tức đứng lên nói.

- Cháu cảm ơn.

Hà Tứ Hải cũng một mặt hưng phấn, vội vàng đứng dậy sau đó bế Đào Tử, chạy tới bên kia đường mua một chai nước khoáng.

- Ông Đặng uống nước, ông cùng Đào Tử ngồi phía trước, để cháu đạp xe cho. – Hà Tứ Hải nói.

- Chàng trai coi như không tệ. – Ông lão cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy.

Bất quá ông biểu thị hoài nghi đối với việc Hà Tứ Hải có thể đạp xe chở ông đi xa như vậy.

- Hai người ngồi đi.

Hà Tứ Hải để Đào Tử ngồi vững vàng, sau đó đạp một cái hữu lực, ổn ổn đẩy xe xích lô lướt trên đường.

Đặng Đại Trung nhẹ nhàng thở ra, ngồi phía trước hưởng thụ thời gian nhàn nhã khó có được.

.

- Oa! Nơi này thật là lớn!

Đào Tử đứng trước cổng vựa ve chai phế phẩm, mặt đầy kinh ngạc.

Lúc này mặt trời đã hạ về phía tây, toàn bộ thế giới đều được nhuộm lên màu vỏ quýt.

Gió nhẹ phất phơ, đã mát mẻ hơn rất nhiều.

- Tiểu hà, ngươi là cái này. – Ông Đặng hướng ngón tay cái về phía Hà Tứ Hải nháy mắt.

Ngày xưa ông đạp một chuyến tới đây, mệt mỏi toàn thân là mồ hồi, còn một đường vừa đi vừa nghỉ.

Thế nhưng Hà Tứ Hải một đường không ngừng nghỉ chút nào, tốc độ cực nhanh không nói, còn không hề thở gấp, thể lực tốt đến mức khiến người ta sợ hãi thán phục.

- Ông Đặng, cháu trẻ tuổi, thân thể tốt. – Hà Tứ Hải cười ngây ngô nói.

Đặng Đại Trung lại càng hài lòng đối với Hà Tứ Hải, thật sự là một đứa nhỏ tốt.

Ông nhận lại ghi đông xích lô từ Hà Tứ Hải rồi tự mình đẩy vào. Hà Tứ Hải vội vàng ở phía sau hỗ trợ đẩy.

Đào Tử học theo, ân nha ân nha đến là to.

- Đào Tử thật lợi hại, lập tức đem chiếc xe đẩy lên. – Hà Tứ Hải tán dương.

- Ha ha, con thế nhưng là đại lực sĩ đây. – Đào Tử đắc ý nói.

- Ừm, khẳng định là do bữa trưa hôm nay Đào Tử ăn rất nhiều rất nhiều cơm, về sau cũng phải ăn nhiều một chút, tiếp tục giữ vững phong độ. – Hà Tứ Hải thừa cơ bơm vá.

Đào Tử quá gầy rồi.

- Được thôi, con muốn giống như ba ba, ăn được thật là nhiều.

Ách…

Vẫn là thôi đi, nếu như nó ăn giống Hà Tứ Hải, không cần tới một tháng nó liền biến thành viên cầu béo.

Vựa ve chai phế liệu Kim Kiều có diện tích tương đối lớn.

Phế phẩm bản địa Hợp Châu trên cơ bản đa số đều bán tới đây, sau đó thống nhất phân loại, lại vận chuyển đến nhà máy, tiến hành gia công tái chế.

Trong trạm phế liệu chia làm mấy chồng riêng biệt, sản phẩm giấy, sản phẩm kim loại, rác điện tử và một vài loại khác la liệt khắp nơi.

Có chồng đã phân loại tốt, có cái chưa phân loại, thực sự là chồng chất như núi.

- Tiểu Trương, tiểu Trương, ta đến, có ở đây không? – Ông Đặng lớn tiếng hét lên.

Một bộ dáng vẻ rất quen thuộc.

- Chú Đặng, đừng kêu nữa, chúng ta ở đây.

Trong nhà ngói cạnh khu phế liệu đi ra một người, nhìn niên kỷ cũng có vẻ hơn năm mươi, hình dáng cao lớn thô kệch, mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, trước ngực chỗ không che chắn lộ ra một mảng lớn hình xăm, nhìn qua không giống người tốt.

Hình tượng hoàn toàn không thể tưởng tượng được với “Tiểu Trương” trong miệng Đặng Đại Trung, gọi lão Trương còn tạm được.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.