Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tan Tầm

Phiên bản Dịch · 985 chữ

- Ba ba!

Nhìn thấy Hà Tứ Hải trở về, Đào Tử hữu khí vô lực gọi một tiếng.

Trong ngực nó ôm con gà béo nhỏ đồ chơi, về phần con thỏ nhỏ bị nó đặt sang một bên.

Bởi vì con thỏ đan bằng len, ôm nóng. Mà nó sở dĩ hữu khí vô lực, cũng là bởi vì nóng.

- Đi, cùng ba ba về nhà.

Hà Tứ Hải bế nó lên, sau đó cầm lấy đồ trên bàn của Đào Tử rồi chào tạm biệt Diêu Thúy Hương.

- Dì Diêu, chúng ta đi về trước đây.

- Được rồi, trên đường đi chậm chút, hẹn gặp lại Đào Tử, ngày mai tới nãi nãi làm bánh đúc đậu cho ngươi, cái thời tiết mắc toi này sao lại nóng như vậy chứ.

- Đào Tử, cùng nãi nãi nói tạm biệt.

- Hẹn gặp lại nãi nãi~ - Đào Tử hữu khí vô lực lắc lắc tay nhỏ.

- Gặp lại.

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử ra khỏi lán, Diêu Thúy Hương nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa, thở dài một tiếng, sau đó quay lại tiếp tục công việc của bà.

Nhìn thấy bộ dáng này của Đào Tử, Hà Tứ Hải cũng đầy đau lòng.

Khi đi đường qua một siêu thị nhỏ, Hà Tứ Hải vào mua cho nó một bình sữa bò, loại ướp lạnh.

- A…~

Đào Tử uống một hớp, sữa bò lạnh buốt thuận theo cuống họng trơn trượt xuống bụng, nó phát ra âm thanh khoái hoạt, lại đầy máu phục sinh.

- Ba ba uống.

Đào Tử đem sữa bò đưa tới bên miệng Hà Tứ Hải.

- Ba không thích uống, con uống đi.

- Trẻ ngoan không được kén ăn, làm sao mà ba cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn? Như vậy không đúng đâu. – Đào Tử mang vẻ mặt thành thật chuyên chú nói.

Mỗi lần Hà Tứ Hải từ chối, Đào Tử cho rằng đây là hắn kén ăn.

- Được rồi, ba ba không kén ăn, ba uống là được.

Hà Tứ Hải đưa miệng bình lên, làm bộ uống một ngụm, Đào Tử nhìn thấy thế lập tức vui vẻ.

- A?

Hà Tứ Hải chợt thấy phía trước trên vỉa hè, đang ngồi nghỉ ngơi chính là ông lão thu ve chai ngày đó, mặt mũi cao hứng tiến lên chào hỏi.

- Ông ơi, đã lâu không gặp.

- Ái chà, là tiểu tử ngươi sao, đúng a, mấy ngày nay làm sao không gặp ngươi đi qua đây rồi?

Ông lão rõ ràng còn nhớ rõ Hà Tứ Hải.

- Trước đây mấy hôm không phải công trường phát hiện mộ cổ sao, đình công nên cháu về nhà, cũng vừa mới quay trở lại hôm qua.

- Việc này ta có nghe nói, còn náo ra mạng người.

- Đúng vậy, hôm nay cháu bắt đầu đi làm lại ngày đầu liền gặp được ông, chúng ta thật là có duyên.

Hà Tứ Hải nhanh nhẹn lôi kéo làm quen.

- Tiểu tử này, nói chuyện thật êm tai, đây là…

Ông lão nhìn về phía Đào Tử trong ngực Hà Tứ Hải.

- Đây là… đây là con gái của cháu Đào Tử, Đào Tử gọi gia gia.

- Chào gia gia.

- Ai, ngươi cũng tốt, không nghĩ tới vậy mà đã cưới vợ rồi?

Ông lão vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

- Việc này rất dài dòng…

Hà Tứ Hải cũng không giải thích nhiều, sau đó buông Đào Tử, cũng tại vỉa hè ven đường ngồi xuống cạnh ông lão.

- Ông, cháu muốn cùng ông nghe ngóng chút chuyện được không?

- Vòng vèo với ta làm gì đây? Một lão đầu tử như ta có thể biết được cái gì?

Ông lão có chút cảnh giác nói.

Gặp mặt tùy ý trò chuyện một hai câu thì không sao, nhưng thấy Hà Tứ Hải này tự nhiên cố gắng tỏ ra thân thiện, làm người ta rất không yên lòng, dù sao bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau.

- Thu đồ cũ kiếm tiền ấy ông, một tháng có thể kiếm bao nhiêu? – Hà Tứ Hải hỏi.

- Không được bao nhiêu, kiếm miếng cơm ăn thôi.

Ông lão càng cảnh giác, bây giờ liền bắt đầu nghe ngóng chuyện tiền nong của mình rồi?

Tiểu tử này sẽ không phải là một tên người xấu chứ?

- Ông ơi, ông đừng hiểu nhầm, cháu chủ yếu là muốn cùng ngài hợp tác làm ăn.

- Ngươi nói cái gì? Cùng ta hợp tác? Mua ve chai?

Ông lão nghe vậy con mắt mở lớn, một mặt kinh ngạc.

- Đúng vậy, cháu cũng đâu nghĩ được ra cách nào khác…

Hà Tứ Hải chậm rãi cùng ông lảm nhảm, Đào Tử ôm bình sữa bò ngồi bên cạnh yên lặng uống.

Dưới bóng cây râm mát, gió nhè nhẹ phất, mang đi một chút cái nóng mùa hạ, đưa tới một tia thanh lương, cũng thổi đi cái nóng bức khó chịu trong người Đào Tử.

- Aiz, hai đứa cũng là hài tử số khổ, bất quá mua ve chai thật không có tiền lời bao nhiêu, mà lại còn vất vả, bất quá ngươi còn nuôi đứa bé, cũng đúng là không có cách nào hơn…

Ông lão bị Hà Tứ Hải nói cho một phen cảm động rối tinh rối mù, nước mắt rưng rưng, móc tim móc phổi.

Trên thực tế chính ông làm sao không phải người cơ khổ đây, bằng không ai nguyện ý tuổi này rồi còn đội nắng đội mưa đi gom ve chai đâu.

- Ông ơi, trò chuyện thời gian lâu như vậy cháu còn không biết ngài họ gì, tên gọi thế nào đâu? – Hà Tứ Hải hỏi khéo.

- Ta họ Đặng, gọi Đặng Đại Trung, ngươi gọi ta là ông Đặng cũng được.

- Cháu tên là Hà Tứ Hải, đây là Đào Tử.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.