Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chợ Đêm

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Giữa trưa Hà Tứ Hải mang Đào Tử ra ngoài ăn một bát mỳ thịt bò, mặc dù không có mấy miếng thịt, nhưng Đào Tử lại ăn đến có tư có vị.

Buổi chiều bên ngoài quá nóng, Hà Tứ Hải cũng không dẫn Đào Tử đi đâu, mà một mực chờ tới khi mặt trời xuống núi, thành phố lên đèn, Hà Tứ Hải mới lần nữa mang nó ra ngoài.

Nhìn thấy ánh đèn bên ngoài đủ loại màu sắc, miệng nhỏ của Đào Tử mở thật to, nó nằm mơ đều không mơ được thấy cảnh sắc nào đẹp như vậy.

Hà Tứ Hải dẫn nó vào quán ven đường ăn bánh bao cùng một bát canh xương lớn, Đào Tử cảm thấy thực tế quá hạnh phúc.

Thế nhưng là Hà Tứ Hải biết, thường xuyên ăn bên ngoài không phải chuyện tốt, những thứ này nhìn như ăn ngon, nhưng nhiều dầu nhiều muối lắm bột ngọt, người lớn ăn thời gian dài còn không khỏe mạnh huống chi tiểu hài tử.

Nhưng mà hắn hiện tại không có điều kiện cấp cho Đào Tử hoàn cảnh sống tốt hơn.

Ngược lại Đào Tử hoàn toàn không để ý những chuyện này.

Cách khu trọ của Hà Tứ Hải gần hai cây số có một cái chợ đêm. Trước đây hắn cũng đã tới vài lần, cái gì cũng có bán, cực kỳ náo nhiệt.

Hà Tứ Hải đặt Đào Tử cưỡi trên cổ mình, chen trong đoàn người rộn ràng nhộn nhịp, không ngừng nhìn ngó bốn phía.

Buổi tối sở dĩ hắn muốn tới đây là muốn mua cho Đào Tử chút quần áo, quần áo của nó không phải rách vá thì cũng đã ngắn rồi.

Những thứ kia hàng đẹp giá rẻ, nhưng chất lượng cũng chỉ có như vậy.

Hà Tứ Hải muốn mua cho Đào Tử thứ tốt hơn, nhưng hắn không có tiền cũng không có cách nào.

Trang phục trẻ em trong shop một bộ muốn mấy trăm đồng, trên người hắn tất tật mới hơn một ngàn, không dùng ít đi một chút, nửa tháng sau đoán chừng ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Hà Tứ Hải mua cho Đào Tử hai chiếc váy cùng hai bộ quần áo mùa hè, tất cả mới tiêu hết 120 đồng.

Sau đó lại mua cho nó bình nước nhỏ có dây đeo, ngày mai lên công trường không có bình nước không thể được, quá nóng.

Nghĩ nghĩ, lại mua cho nó một chiếc mũ nhỏ.

Đào Tử cao hứng sắp hỏng, đeo bình nước nhỏ, đội chiếc mũ nhỏ.

Cũng không cần Hà Tứ Hải bế, nhất định phải tự mình đi.

- Ba ba, có phải rất đẹp mắt hay không?

Đào Tử loăng quăng chạy quanh Hà Tứ Hải một vòng rồi hỏi.

- Đương nhiên, Đào Tử nhà chúng ta là đáng yêu nhất.

Hà Tứ Hải giữ chặt bàn tay nhỏ của nó, phòng ngừa nó đi lạc.

Thực sự quá đông người.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, xoa xoa con mắt, phát hiện mình không nhìn nhầm.

Người này chính là giáo viên ngày đó đuổi hắn khỏi cổng trường cấp ba.

Giống như gọi là cái gì cô giáo Lưu.

Bất quá cô ta cũng bày quầy bán hàng?

Nhìn ngày đó cô ấy ăn mặc cũng không giống như người nghèo, Hà Tứ Hải tò mò nhìn về phía cô.

Trên quầy hàng của cô tất cả đều là hàng đan len thủ công.

Có tấm lót cốc bằng len, túi xách, giầy nhỏ… vân vân. Cũng có vòng tay, ống đựng bút, động vật nhỏ…

Cô cúi đầu, trên tay còn đang không ngừng bện.

Cảm quan của Hà Tứ Hải đối với cô ta tương đối kém, không cho mình bày quầy bán hàng, bản thân lại đến đây bày?

Mặc dù hắn biết hai chuyện không giống nhau, mà Hà Tứ Hải cũng không chuẩn bị cùng nữ nhân này có liên lụy gì, đang chuẩn bị rời đi lại bị Đào Tử lôi kéo thẳng đến quầy hàng đấy.

- Ba ba, thỏ con thật là đáng yêu.

Đào Tử mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn về phía một con thỏ được đan bằng len.

Con thỏ có hai màu đỏ trắng giao nhau, lỗ tai to to, cúc áo làm con mắt, trên thân còn có chiếc áo khoác lông, đặc biệt đáng yêu.

Đại khái nghe thấy động tĩnh, cô giáo Lưu ngẩng đầu lên.

- Thích không? Ngươi có thể cầm lên xem thử.

Cô giáo Lưu mỉm cười nói, hoàn toàn không phải dáng vẻ lạnh như băng đối với Hà Tứ Hải ngày hôm đó.

Nhưng Hà Tứ Hải cũng không để ý những thứ này, bởi vì hắn phát hiện, khi cô giáo Lưu ngẩng đầu lên, đồng thời phía sau cô có một tiểu nữ hài cũng đứng lên từ bóng tối.

Dọa cho Hà Tứ Hải giật mình một cái.

Tiểu nữ hài đại khái năm sáu tuổi, đặc biệt đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tròn vo, cười lên còn ẩn hiện hai chiếc má núm đồng tiền.

Hà Tứ Hải đang chuẩn bị cùng nó chào hỏi, nhưng lập tức phát hiện không đúng.

Bời vì đang là ngày hè nắng nóng, trên thân tiểu nữ hài vậy mà mặc một bộ quần áo thu đông, bên ngoài còn phủ lên áo khoác lông.

Bên dưới là một chiếc quần bông màu đỏ, đồ đần cũng có thể nhìn ra vấn đề.

Cô bé này căn bản không phải người sống.

- A, là ngươi à.

Cô giáo lưu ngẩng đầu lên mới nhận ra người tới còn có Hà Tứ Hải.

Hắn cũng không phản ứng với cô, chỉ hỏi:

- Con thỏ này bao nhiêu tiền?

- 30.

Rất hiển nhiên cô giáo Lưu cũng không để ý Hà Tứ Hải.

Mặc dù Hà Tứ Hải cảm thấy có chút đắt, một bộ quần áo của Đào Tử cũng mới 30 đồng đây.

Nhưng ai bảo Đào Tử thích chứ.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.