Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy Nghĩ Kiếm Tiền

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

Đang chuẩn bị bỏ tiền, Đào Tử liền kéo hắn lại.

- Ba ba, con không muốn con thỏ nhỏ, ba đừng mua.

- Vì sao? Con không vui à?

Hẳn là không phải, nhìn vừa rồi nó còn thích thú như vậy.

Quả nhiên Đào Tử lắc đầu:

- 30, thật nhiều tiền đấy.

Hai tay Đào Tử mở ra thật rộng, khoa trương nói.

- Ái chà, con còn biết 30 là rất nhiều? – Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn.

- Bà nội nói một tháng chính là 30 ngày, 30 ngày phải rất lâu rất lâu…

Đào Tử bỗng nhiên thần sắc ảm đạm.

- Aiz.

Hà Tứ Hải xoa đầu nhỏ của nó, lần nữa bế Đào Tử lên.

- Xem ở mặt mũi cô bé, ta tiện nghi cho ngươi.

Cô giáo Lưu nhìn Đào Tử trong ngực Hà Tứ Hải, thần sắc có chút hoảng hốt.

- Tiện nghi bao nhiêu?

- 20

- 10 đồng.

Hà Tứ Hải không chút nghĩ ngợi lập tức mặc cả chia đôi giá tiền.

- Cái này làm hoàn toàn là thủ công đấy.

Cô giáo Lưu vừa bực mình vừa buồn cười.

- Vậy ở đây có cái nào không phải làm thủ công không?

- Không có! – Cô giáo Lưu tức giận nói.

- Vậy đúng rồi, thủ công hay không thủ công ta không quan tâm nữa, mười đồng bán cho ta một cái đi.

Hà Tứ Hải mặt dày kỳ kèo, trên chuyện tiền nong này, một đồng một hào hắn cũng tranh, tuyệt đối không thỏa hiệp.

Cô giáo Lưu bị tức phát cười, đây là vấn đề ngươi quan tâm hay không sao?

Vốn chuẩn bị cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy biểu lộ của Đào Tử trong ngực Hà Tứ Hải, mặt mũi tràn đầy hi vọng, cô mềm lòng.

- Được rồi, bán cho ngươi một cái, cầm lấy đi.

Cô giáo Lưu coi như mình vất vả toi công.

- Vậy năm…

Thấy cô đã nhượng bộ, Hà Tứ Hải chuẩn bị lại mặc cả tiếp, nói không chừng còn có thể giảm xuống thêm một chút.

- Không được, không mua liền đi, đừng cản trở ta làm ăn.

Lúc này cô giáo Lưu thực sự tức giận, người nào thế này.

Thế nhưng đối với Hà Tứ Hải mà nói, ngươi giận hay không liên quan cái rắm gì đến ta, xem ra mười đồng là giá thấp nhất rồi, trực tiếp móc tiền, cầm lấy con thỏ liền đi, một chút cũng không trì hoãn.

Đều mặc cả không nổi nữa, phí lời thêm làm gì.

- Hì hì.

Cô bé đứng phía sau cô giáo Lưu cười vui vẻ, lộ ra hai cái má núm đồng tiền nhỏ, con mắt híp lại, đặc biệt vui vẻ.

- A~ con thỏ nhỏ này.

Hà Tứ Hải đem con thỏ đặt vào ngực Đào Tử đang một mực chờ đợi. Mặc dù chỉ là mười đồng tiền mua được nhưng hắn vẫn cảm thấy mình thua thiệt.

Quần áo của Đào Tử nguyên bản chào giá 300 một bộ, hắn quả thực mặc cả tới 30 đồng.

Nếu như dựa trên tỉ lệ phần trăm để tính, cái đồ chơi này phải mặc cả tới 3 đồng mới đúng giá.

- Cảm ơn ba ba.

Đào Tử ôm con thỏ nhỏ, ôm lại hôn.

Chợt nhớ tới cái gì, duỗi cái đầu nhỏ ra hướng trên mặt Hà Tứ Hải cũng hôn một cái.

Hà Tứ Hải đột nhiên cảm giác mười đồng tiền này của mình tiêu xài thật sự có giá trị.

.

- Ba ba ~

- Ừm?

Đào Tử cưỡi trên vai Hà Tứ Hải, đem cái cằm đặt trên đỉnh đầu của hắn.

- Con hôm nay thật vui vẻ đấy. – Đào Tử nói.

- Ừm, ba ba cũng thật cao hứng.

Hắn nói thực sự là lời thật lòng, mặc dù mang theo Đào Tử có thêm không ít phiền phức, nhưng đồng dạng cũng làm cho hắn có thêm càng nhiều niềm vui thú.

Đào Tử nghe vậy ôm càng chặt đầu Hà Tứ Hải, con mắt nhìn về đèn hoa rực rỡ phía xa, trong lòng tràn ngập ước mơ và hi vọng vào tương lai.

Hà Tứ Hải cũng nhìn về phía đèn màu rực rỡ, nhưng trong lòng lại nghĩ tương lai làm thế nào… kiếm tiền.

Tiền không phải vạn năng, nhưng nếu không có tiền thì 99% việc muốn làm bị cản trở.

Bất quá hôm nay một tối dạo chợ đêm đã cho hắn không ít ý tưởng, có thể cân nhắc mở một quầy hàng hay không?

Về phần bán thứ gì, hắn nhớ tới ông lão bán ve chai trước đây.

Không sai, thu đồ cũ.

Đó không phải phế phẩm, đó là đồ cũ, hoàn toàn có thể chỉnh lý một chút rồi đem ra bán.

Chủ yếu nhất là chi phí quá thấp.

Mặt khác còn có thể bán một ít bóng bay. Một quả bóng bay bình thường cũng năm đồng, loại màu mè có thể bay còn mười mấy đồng.

Hắn có thể đào đồ cũ tính theo cân, chi phí vài mao tiền, quả thực quá lời.

Trừ những cái đó ra, còn có một vài đồ chơi nhỏ đơn giản bán trên mạng, giá cả cực kỳ rẻ, nhưng bày ra quầy bán có thể bán mười mấy thậm chí vài chục đồng.

Mạch suy nghĩ vừa mở ra, hắn chợt phát hiện có rất nhiều đường đi có thể kiếm ra tiền, chỉ cần bỏ xuống mặt mũi.

Mà đối với Hà Tứ Hải, không đáng tiền nhất chính là mặt mũi.

Trọng yếu nhất chính là làm những cái đó có thể mang Đào Tử theo, cũng không ảnh hưởng.

Trong lòng nghĩ như vậy, lập tức liền bắt đầu lên kế hoạch.

Hà Tứ Hải làm việc quả quyết, từ trước đến nay chưa từng do dự, nhưng đồng thời cũng không lỗ mãng, đều sẽ quy hoạch cụ thể rồi mới đi chấp hành.

.

Lời Nhắn Chương 31
Cảm ơn đạo hữu JackRipper đã ủng hộ, mình sẽ cố gắng dịch full bộ này, vì nó cũng rất hợp gu của mình ^__^
Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.