Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Thành Phố

Phiên bản Dịch · 1169 chữ

Đào Tử cảm thấy thật cao hứng.

Nó một mực gọi Hà Tứ Hải là ba ba, hắn lại tự xưng ca ca nghe thật quái dị, mà giờ đi ra bên ngoài, hắn không muốn người khác nghị luận lung tung quan hệ của hắn cùng Đào Tử.

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, đi tới siêu thị bên cạnh mua cho nó một hộp sữa bò, loại 5 đồng kia.

Thực tế quá xa xỉ, phải biết trước đó hắn ngay cả một đồng mua nước lọc cũng không nỡ mua, nhưng nhìn được bộ dáng Đào Tử vui vẻ, đã cảm thấy tất cả đều giá trị.

Hà Tứ Hải nhớ kỹ trước kia ngồi xe đi nội thành, trên xe đều là thịt thà cá mú, đầy ắp quanh người.

Nhưng mấy năm gần đây tình huống đã cải thiện nhiều, trên cơ bản một người một ghế.

Đào Tử không cần mua vé cho nên cũng không có chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi trên đùi Hà Tứ Hải.

Cũng may trên xe chưa kín ghế, người bên cạnh thấy hắn mang theo một đứa bé, vì vậy chủ động nhường ra một ghế cho Hà Tứ Hải.

Từ trấn Bạch Dương ngồi xe đến thành phố Hợp Châu đại khái mất hai tiếng đi đường.

Đào Tử quá hưng phấn, bò lên cửa kính xe hướng bên ngoài nhìn quanh.

- Ba ba nhìn kìa, con thấy một cái cây thật là lớn.

- Ba ba nhìn kìa, bên đó có một đầu trâu trâu.

- Oa, cột điện thật là cao.

- Đúng là rất lớn.

- Con trâu này lớn lên thật khỏe mạnh.

- Đây là đường dây cao thế, rất nguy hiểm.

Tinh thần của tiểu hài tử quá tràn đầy, Hà Tứ Hải đã dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ, những ngày gần đây có thể nói đã làm cho hắn tinh lực tiều tụy.

- Ba ba nhìn kia, nơi đó có một tòa núi thật đẹp. – Đào Tử hưng phấn nói.

Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy núi lớn như vậy.

Không nghe thấy âm thanh trả lời, Đào Tử quay lại phát hiện mắt Hà Tứ Hải đã nhắm, đầu lệch ra từng chút từng chút.

Đào Tử khéo léo ngồi ngay ngắn lại ghế, lấy gà béo nhỏ ôm vào trong ngực, lại cầm từng tấm thẻ Hà Long ca cho nó, lật xem từng tấm.

Mặc dù nó đã nhìn vô số lần…

.

- Đây chính là chỗ ba ba ở, về sau con cùng với ba sẽ ở tại đây nhé.

Hà Tứ Hải mở cửa phòng trọ, một cỗ khí nóng oi bức phả ra đập vào mặt, nhưng Đào Tử một chút cũng không để ý, hưng phấn chạy vào, tò mò đánh giá bốn phía.

Hà Tứ Hải đặt hành lý của hai người xuống, dọn dẹp thu thập trong phòng một chút.

Trước kia trên cơ bản hắn không cần dọn cái gì, chỉ là chỗ ngủ đơn giản, mà còn quá nát.

Trên tường rất nhiều nơi đã tróc vôi, căn bản không thể làm sạch.

Xong xuôi Hà Tứ Hải cầm chậu rửa mặt, đi ra vòi nước máy dùng chung, lấy chút nước giúp Đào Tử xoa xoa gương mặt nhỏ, thời tiết thực sự quá nóng.

Từ bến xe trở về người đầy mồ hôi.

Khuôn mặt bé nhỏ của Đào Tử đỏ bừng.

Tiếp đó vẩy chút nước vào phòng, đốt hương muỗi, bật chiếc quạt cũ nát kêu lạch cạch lên, lúc này rốt cuộc mới thấy một tia cảm giác mát mẻ.

- Nơi này không tốt như ở nhà, Đào Tử sau này đi theo ba ba phải chịu khổ rồi.

Hà Tứ Hải ngồi đối diện với Đào Tử đang chơi gà béo nhỏ nói.

- Không có đâu, ở cùng ba ba một chỗ con rất vui vẻ. – Đào Tử ngẩng đầu lên cười trả lời.

- Vậy tốt, con vui vẻ là được, ba ba ở cùng Đào Tử cũng rất vui vẻ.

Hà Tứ Hải nhéo nhéo gương mặt của nó khẽ cười nói.

- Chúng ta nghỉ ngơi một lúc, ba ba dẫn con đi ăn cơm.

- Con vẫn chưa đói đâu.

Nó đương nhiên không đói, trên xe còn ăn hai cái bánh bí đỏ, lại uống thêm một hộp sữa bò, hiện tại bụng nhỏ no mây mẩy.

- Vậy được, chúng ta đi muộn một chút.

Sau đó Hà Tứ Hải cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện cho sư phụ.

- Thế nào? Sự tình xong xuôi rồi?

Điện thoại vừa kết nối, đã nghe thấy giọng nói lớn của Lý Đại Lộ.

Sự tình bà nội Hà Tứ Hải qua đời Lý Đại Lộ có biết, cho nên một mực không hề thúc giục hắn lên thành phố làm việc.

- Đúng vậy, sư phụ, bất quá…

- Bất quá cái gì? Thằng nhóc nhà ngươi lại còn cùng sư phụ ấp a ấp úng?

- Sư phụ, ngài biết trong nhà của cháu còn có một đứa em gái, bà nội không còn cho nên…

- Cho nên ngươi muốn ở nhà chiếu cố cho em gái? Ta hiểu, chờ lần sau về quê ta qua nhà thăm ngươi.

Hà Tứ Hải còn chưa nói hết Lý Đại Lộ đã cướp lời, hắn dở khóc dở cười nói tiếp:

- Không phải, cháu đưa em gái theo cùng rồi.

- Cái gì? Ngươi dẫn em gái tới rồi? Lần trước nghe ngươi nói hình như mới bốn tuổi đúng không? Ngươi đi làm thì em ngươi để ở đâu?

Lý Đại Lộ trong điện thoại nghe được thì kinh ngạc nói.

- Cho nên không phải cháu đang cùng ngài thương lượng đây sao? Khi cháu đi làm ngài xem để em gái cháu trong lán có được hay không? Nó rất ngoan, sẽ không để mọi người thêm phiền phức.

Hà Tứ Hải cười làm lành một lèo nói ra.

Bên cạnh công trường luôn có một loạt lều lán đơn giản, trừ để cất giữ công cụ thiết bị lao động, cũng là địa phương nấu cơm nấu nước.

Giữa trưa công trường sẽ cung cấp một bữa, đầu bếp là một bác gái, hương vị chẳng ra làm sao cả, nhưng là miễn phí mà còn bao ăn no.

Nhắm vào hai điểm này, Hà Tứ Hải liền không ra bên ngoài ăn trưa.

Đào Tử đại khái nghe được vài câu, ngẩng đầu nhìn qua sau đó lẩm bẩm:

- Con rất ngoan, rất nghe lời.

- Tiểu tử thối này, ta sẽ cùng đốc công nói trước một câu xem có được không, ngươi chờ điện thoại của ta.

Nói xong không đợi Hà Tứ Hải trả lời liền lạch xoạch một tiếng cúp điện thoại. Nghe âm thanh tút tút phát ra, Hà Tứ Hải cười nhẹ một tiếng.

Sư phụ thật sự là một người nóng tính, không ai có thể cúp điện thoại trước ông.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.