Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Ba

Phiên bản Dịch · 1089 chữ

Đào Tử khóc lớn, cảm xúc nghẹn ngào bi thương nhất thời khó kìm nén.

Đây cũng là lần thứ nhất Đào Tử đổi giọng gọi hắn là ca ca sau một thời gian thật dài.

Dĩ vãng Hà Tứ Hải đã nói bao nhiêu lần rồi, nó chính là không muốn thay đổi.

Mặc dù hắn nhiều lần giải thích, ra ngoài làm công là để kiếm tiền chứ không phải bỏ rơi nó, không cần nó, nhưng dù sao nó cũng mới bốn tuổi, vẫn có rất nhiều thứ không hiểu rõ.

Sẽ chỉ cho rằng mình đã làm sai điều gì, khiến cho ca ca không vui vẻ, ca ca mới có thể bỏ nó ở lại.

Nhưng nó lại không biết mình sai ở đâu, chỉ có thể vô ý thức cho rằng bởi vì chính mình không nghe lời, một mực gọi ca ca là ba ba, cho nên ca ca mới có thể không thích đây.

- Đào Tử, không khóc, ba ba không đi, ba ba vĩnh viễn ở cùng với Đào Tử.

Hà Tứ Hải giúp nó lau nước mắt, cảm giác hốc mắt của mình đã ướt đẫm.

- Tứ Hải, ngươi không ra ngoài làm công nữa à?

Tứ gia gia từ phía sau đuổi tới, nghe thấy vậy liền hỏi.

Hà Tứ Hải liền sửng sốt, không đi làm công khẳng định không được.

- Đi chứ, cháu mang theo Đào Tử cùng một chỗ. – Hà Tứ Hải cắn răng nói, sau đó đem Đào Tử bế lên.

- Như vậy có được không? – Tứ gia gia có chút do dự.

- Người còn có thể nghẹn tiểu mà chết sao? Không được cùng lắm thì cháu lại về.

Hà Tứ Hải thuận tay cầm túi hành lý của Đào Tử.

- Cũng được, không ổn liền trở về.

Tứ gia gia móc tiền trong túi lấy ra, một lần nữa đưa cho Hà Tứ Hải, hắn cũng không từ chối, bởi vì mang theo Đào Tử, không có tiền không được.

- Hiện tại thì làm sao? – Hà Gia Bảo cưỡi xe máy quay lại, mặt mũi có chút mờ mịt hỏi.

- Đào Tử, ba ba không bỏ lại con, con cùng ba ba đi làm công có được hay không?

Hà Tứ Hải vỗ nhè nhẹ mấy cái lên tấm lưng nhỏ nhu nhược của nó. Nó khóc quá ác, chỉ một lúc như thế mà cuống họng đã khàn đặc.

- Ca ca… ta sẽ rất ngoan… - Đào Tử nghẹn ngào nói.

- Con cứ gọi ba ba đi, cũng đã quen rồi, quen con gọi ta là ba ba… Về sau ta chính là ba ba của con.

- Ừm…

Đào Tử ôm cổ hắn, vùi mặt vào vai hắn.

Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với “ba ba”, nó chính là tiểu hài tử sung sướng nhất.

.

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, ngồi ở phía sau xe Hà Gia Bảo.

Trên đường đi Đào Tử luôn ôm chặt lấy cổ Hà Tứ Hải, đầu tựa vào vai hắn không nói một lời.

Mặc dù đã ngừng khóc thút thít, nhưng vẫn nghẹn ngào như cũ.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nó, bình ổn cảm xúc của cả hai.

Đợi đến trấn Bạch Dương, Đào Tử mới khá hơn lên, bắt đầu tò mò nhìn xung quanh.

Đã lớn như vậy nhưng nó chưa từng đi xa nhà được mấy lần, Hà Tứ Hải đã từng mang nó tới trấn Bạch Dương một hai lần, nhưng thời gian lâu rồi, ký ức sớm đã mơ hồ.

Buổi sáng trên trấn đặc biệt náo nhiệt, rộn rộn ràng ràng.

Các loại âm thanh của người bán hàng rong, khách mua hàng, người trò chuyện đang trộn lẫn vào nhau, hơi ồn ã…

Trong không khí có các mùi hỗn tạp.

Đặc biệt là mùi tỏa ra từ các quán bán ăn sáng đặc biệt mê người, Đào Tử không tự chủ được khịt khịt mũi.

- Gia Bảo, cảm ơn.

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử từ trên xe máy xuống.

- Không có việc gì, đừng khách khí, chờ lần sau trở về ta lại tìm ngươi chơi. – Hà Gia Bảo nói.

- Tốt, liền quyết định như thế. – Hà Tứ Hải cười trả lời.

Trên thực tế đây chỉ là một câu khách sáo, Hà Tứ Hải trở về nhiều ngày như vậy, cũng không gặp Hà Gia Bảo đến tìm hắn chơi.

Hà Gia bảo lớn hơn so với Hà Tứ Hải hai tuổi, nhưng là bạn học tiểu học. Bất quá sau khi học xong tiểu học liền nghỉ, hiện tại chính là lăn lộn xã hội.

Khi còn bé hai người quan hệ khá tốt, chỉ là về sau lớn lên, khi gặp lại luôn cảm thấy chẳng biết nói cái gì.

Khách khí một hai câu khô cằn thiếu dinh dưỡng, sau đó tạm biệt.

Hà Gia Bảo đi bận việc của hắn, Hà Tứ Hải ôm Đào Tử tới bến xe.

- Có phải muốn ăn đúng không? – Hà Tứ Hải nhìn Đào Tử ngó nghêng một tiệm ăn sáng, cười hỏi.

Đào Tử lắc đầu:

- Con không ăn.

Trên thực tế, Hà Tứ Hải cùng Đào Tử đã ăn bữa sáng cuối cùng ở nhà rồi mới đi.

Đói hẳn là chưa đói, bất quá Hà Tứ Hải nghĩ nghĩ, vẫn đi qua mua một cái bánh bao cùng hai chiếc bánh bí đỏ, hết tất cả ba đồng.

- Bánh bao lớn, ăn đi cho nóng.

Đào Tử trong mắt lộ ra quang mang vui sướng, nhận lấy a ô cắn một miếng to.

- Cẩn thận kẻo bỏng. – Hà Tứ Hải nhắc nhở.

Đào Tử nhớ tới cái gì, đem bánh bao cắn một cái rồi đưa tới bên miệng Hà Tứ Hải:

- Ba ba ăn.

- Ca… ba ba không ăn, Đào Tử ăn đi. – Hà Tứ Hải nói.

Từ trong miệng hắn nói từ ba ba này ra có phần là lạ.

- Nha.

Đào Tử khéo léo lên tiếng, sau đó kịp phản ứng, ngạc nhiên nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rồi nói:

- Làm sao? Không phải luôn gọi ta là ba ba hay sao? Từ nay về sau, ta chính là ba ba của Đào Tử.

- Ừm ~

Đào Tử sung sướng gật đầu, lại a ô cắn đầy mồm bánh bao, về sau nó lại có ba ba nữa rồi.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.