Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 885 chữ

“Mẹ, mẹ biết Yến Tân bao nhiêu tuổi ạ?”

“…… Lão Ngũ nói đấy!”

Quan Tễ Bạch không thể không thừa nhận, lão Ngũ thật quá biết ăn nói. Cô nghi ngờ không biết có phải đêm qua lão Ngũ đã kể hết mười tám đời tổ tông nhà Yến Tân cho mẹ cô nghe không.

“Không phải con còn biết người ta sống ở nơi nào à?”

Quan Tễ Bạch: “……”

Quan Vãn Vãn vốn muốn hỏi hai người quen biết nhau thế nào, nhưng ngẫm lại bây giờ hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao thì hai người cũng đã biết nhau rồi. Điều quan trọng bây giờ là phải giáo dục khuê nữ thật tốt, không thể để con bé bị đàn ông lừa được.

Bà cảm thấy con gái và Yến Tân không phù hợp, môn không đăng hộ không đối, về sau có kết hôn thì chưa chắc đã có thể sống hòa hợp.

Hơn nữa Yến Tân quá xuất sắc, đàn ông như vậy căn bản không phải người bình thường có thể chinh phục.

Bình tĩnh xem xét, Yến Tân quả thực rất xuất chúng, bất kể là tướng mạo hay khí chất, đều là ngàn người có một.

Nếu…… Tiểu Vạch không có thân phận này, có lẽ bà sẽ ủng hộ. Chỉ là với tình cảnh của Tiểu Bạch hiện giờ, nếu con bé ở cùng Yến Tân, chỉ sợ sẽ càng tạo thêm nhiều lời đồn đãi vớ vẩn.

Nhưng Quan Vãn Vãn là một bà mẹ thấu tình đạt lý, dù có thế nào bà cũng sẽ không mạnh mẽ ép buộc con gái. Quan Vãn Vãn vòng vo giải thích, lấy kinh nghiệm của một người từng trải để đưa ra ví dụ cho con gái.

Bà nói mãi đến khi vào đại viện văn nghệ mới dừng lại.

Vẫn chưa tới giờ vào làm nên người ra vào không nhiều lắm, chủ nhiệm Hách cũng chưa tới. Quan Vãn Vãn dẫn Quan Tễ Bạch đi quan sát hoàn cảnh xung quanh trước, sau đó lại đến căn tin tập thể làm quen. Trong đại viện văn nghệ, tuy rằng mỗi mồi đoàn đều có khu làm việc và huấn luyện riêng, nhưng mọi người vẫn ăn chung một chỗ.

Dùng chung một căn tin.

Những thứ này Quan Tễ Bạch ghi nhớ từ trong trí nhớ của nguyên chủ. Không chỉ ghi nhớ, cô còn biết tất cả những lời đồn thổi vớ vẩn đều từ căn tin mà ra. Sự cạnh tranh của các đoàn với nhau, ganh đua danh tiếng, công trạng, sự yêu thích của khán giả……

Còn cả chuyện yêu đương giữa các đoàn, tất cả đều diễn ra ở căn tin.

Ví dụ như kiếp trước nguyên chủ bị tên Mai Thu Sinh chó má dây dưa, chính là vì đã đụng phải hắn ở căn tin.

Có điều căn cứ vào kinh nghiệm của Quan Tễ Bạch, lần vô tình va phải nhau đó chắc chắn đã được ủ mưu từ trước.

Tất cả đều làm theo kịch bản mà thôi!

Nguyên chủ ngây thơ sớm đã trở thành con mồi của Mai Thu Sinh.

“Tiểu Bạch, giờ ăn trưa con đừng đi lung tung nhé! Đợi mẹ đến tìm con, hai mẹ con mình cùng đến căn tin.” Những ngày này Quan Vãn Vãn đến căn tin luôn phải chịu sự xa lánh. Người trong đoàn kịch nói, đoàn binh thư, còn cả người trong đoàn khúc nghệ tuy rằng không ai nói thẳng vào mặt bà nhưng cảm giác bị người khác xì xào thực sự rất khó chịu.

Ngày đầu tiên bà đi làm, lúc đến căn tin ăn cơm thì bị người ta giấu chén đũa đi, bà đi tìm người hỏi còn bị Ngô Xuân Phương chỉ cây dâu mà mắng cây hòe một trận. Suốt ngày hôm đó trong bụng bà chẳng có lấy nổi một hạt cơm, một ngụm nước cũng không được uống.

May là ngày hôm sau có Quách Phượng Quân đi cùng, tình hình mới đỡ hơn một chút.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Bạch đi làm, bà không muốn con con bé bị bắt nạt. Có bà che chở, hình hình ít nhiều cũng sẽ tốt hơn một chút.

“Được! Không biết chủ nhiệm Hách sẽ sắp xếp cho con vị trí như thế nào nhỉ!” Quan Tễ Bạch trong lòng đánh giá bản thân một chút. Cô biết rất nhiều thứ nhưng lại không giỏi nhảy múa, thứ duy nhất cô nhảy tốt chính là vũ đạo nhóm nhạc nữ, tiếc là bây giờ vẫn chưa có khái niệm nhóm nhạc nữ!

Liệu đến lúc cô lên sân khấu nhảy, có dọa chủ nhiệm Hách đau tim không nhỉ?

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một bóng dáng mập mạp thình lình lao ra, tay bưng một chậu nước rửa rau lao thẳng đễn chỗ hai người. May mà Quan Tễ Bạch nhanh tay lẹ mắt kéo Quan Vãn Vãn lui về phía sau, mới tránh khỏi nguy hiểm.

Nếu không bây giờ bọn họ đã bị đống rau héo úa văng đầy người rồi. Trời đã trở lạnh, mặc quần áo ướt kiểu gì cũng bị cảm cúm.

Bạn đang đọc Siêu cấp trà xanh xuyên đến thập niên 80 một lần nữa làm người của Giang Sơn Nhất Cố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sammiee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.