Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 864 chữ

“Ái chà! Chẳng phải là con hồ ly tinh lẳng lơ đây ư? Xem mắt tôi này, đổ nước mà cũng không chú ý.” Ngô Xuân Phương một tay cầm cái chậu, một tay đỡ eo, âm dương quái khí ồn ào cái không ngừng.

“Mới sáng sớm đã nghĩ đến việc tới căn tin ăn vụng? Tôi nhổ vào! Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, sao không ăn đến chết luôn đi.”

Lần trước Ngô Xuân Phương giúp đỡ La Quyên đối phó với Quan Vãn Vãn, hai người họ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, khiến vị trí của bà ta trong căn tin tràn ngập nguy cơ. Loại công việc như rửa rau này, trước kia bà ta chưa bao giờ phải động tay vào.

Tất cả là tại Quan Vãn Vãn làm hại.

Sắc mặt Quan Vãn Vãn lập tức tái mét, cả người run lẩy bẩy. Bà muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Tiểu Bạch trong ngày đầu tiên đi làm, hy vọng con bé có một khởi đầu tốt đẹp để công việc sau này thuận lợi.

Nhưng những người này lại muốn ép chết hai mẹ con bà!

Quan Tễ Bạch nổi trận lôi đình, định vung tay tát Ngô Xuân Phương, lại bị Quan Vãn Vãn giữ chặt lại.

“Tiểu Bạch đừng xúc động.”

Quan Tễ Bạch hít sâu một hơi thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp tái đi vì tức giận. Sở dĩ cô tức giận như vậy, không phải là vì bản thân bị mắng, mà là vì cô không thể chịu được việc người ta chỉ thẳng mặt mẹ mình, mắng chửi mấy lời khó nghe như vậy.

Cô biết mẹ mình ở chỗ làm chắc chắn sẽ không dễ sống, cho nên mới hạ quyết tâm tới đây. Nhưng cô không ngờ, hiện thực còn quá đáng hơn trong tưởng tượng của mình.

Cô quả thực không thể chịu đựng được.

“Tiểu Bạch, bọn họ cố ý đấy. Bọn họ muốn con chủ động mắc lỗi, con đừng mắc bẫy.” Quan Vãn Vãn lo lắng đến suýt thì bật khóc.

“Con biết.” Quan Tễ Bạch cố gắng kiềm chế, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô lại chẳng ngốc: “Mẹ yên tâm, con sẽ không làm gì bốc đồng đâu.” Cô vẫn muốn duy trì hình tượng trà xanh, ngây thơ, thuần khiết mà! Vì loại người này mà hủy hoại hình tượng của mình, không đáng.

Ngô Xuân Phương thấy mình mắng chửi khó nghe như thế, mà con hồ ly tinh nhỏ kia chẳng may mảy phản ứng, trong lòng vừa kinh ngạc lại thất vọng. Có điều càng như vậy bà ta càng kiêu ngạo, càng thấy khinh thường hai mẹ con nhà này.

Tóm được cơ hội, miệng bà ta không ngừng tuôn ra mấy lời tục tĩu: “Sao thế? Đuối lý hả? Tôi đã nói rồi, loại người như các cô không xứng được đến đơn vị chúng ta làm việc, cũng chẳng xem lại bản thân mình là hạng người gì. Mùi hồ ly tinh nồng nặc quá đi mất.”

“Tiểu Bạch, đi thôi con.” Quan Vãn Vãn kéo tay Quan Tễ Bạch, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Ngô Xuân Phương thấy không ai nói gì bà ta, thì cực kỳ vênh váo tự đắc. Bà ta còn đuổi theo hai mẹ con bọn họ, không ngừng mắng mỏ: “Đi đâu thế? Có gan thì ở lại nói rõ ràng xem nào? Hai mẹ con các người làm chuyện trái với lương tâm không dám nói đúng không! Dám hãm hại La Quyên, thì cũng tới hại tôi đây này!”

Quan Tễ Bạch đột ngột dừng bước, quay phắt đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Ngô Xuân Phương. Không biết tại sao nhưng khi bị nhìn chằm chằm như vậy, Ngô Xuân Phương bỗng cảm thấy tê dại da đầu. Bà ta đang định tiếp tục kêu gào, lại phát hiện Quan Tễ Bạch nhếch miệng cười, nụ cười quỷ dị không sao tả xiết, khiến lời đến miệng rồi bà ta lại phải nuốt ngược trở lại.

“Đừng sốt ruột.” Quan Tễ Bạch nhẹ nhàng nói. “Tôi là người có thù không để qua đêm!”

Giọng nói rất nhỏ, cũng rất dịu dàng, Quan Vãn Vãn nghe thấy cũng nghĩ gì nhiều. Nhưng Ngô Xuân Phương lại không giống thế, bà ta bị dọa lui về phía sau một bước. Đến khi bà ta phản ứng lại thì hai mẹ con Quan Vãn Vãn đã đi xa.

Bà ta cực kỳ tức giận, cảm thấy mình bị con ranh con kia chơi một vố.

“Tao nhổ vào, đồ giày rách.” Ngô Xuân Phương hung hăng chửi một câu, sau đó lại lết thân hình mập mạp đi thẳng đến phòng nghỉ dành cho nhân viên bên cạnh căn tin.

Lương Văn Tĩnh yên lặng ngồi trên ghế, cầm một cuốn chuyện xưa đọc say sưa. Mãi đến khi Ngô Xuân Phương tiến vào, cô ta mới buông cuốn sách xuống.

“Dì Ngô, thế nào rồi ạ?” Lương Văn Tĩnh thong thả hỏi.

“Đi rồi! Không nói năng gì hết.”

Bạn đang đọc Siêu cấp trà xanh xuyên đến thập niên 80 một lần nữa làm người của Giang Sơn Nhất Cố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sammiee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.