Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Hưng

Tiểu thuyết gốc · 1643 chữ

Bước ra khỏi nhà Dương Hàn, Hồ Giang vội vàng bước nhanh về ngõ phố vắng vẻ trước mặt. Vừa định rút điện thoại ra bấm số, thì điện thoại của lão đã reo lên. Bên kia truyền đến giọng nói của cô gái trẻ tuổi :

Lão Hồ, xong chưa ? Tình hình bên Dương gia như thế nào rồi ?

Hồ Giang chột dạ, ông ta cẩn thận che loa, ngó trước ngó sau, khi xác định không có ai ở gần, mới dám nói :

Tôi vừa từ đó đi ra. Thằng nhóc Dương Hàn đã bị mất trí nhớ. Theo chẩn đoán của tôi, khả năng nó có thể hồi phục trí nhớ là vô cùng thấp. Thằng bé hoàn toàn không có chút kí ức nào về mọi thứ xung quanh, chứ đừng nói đến vụ tai nạn.

Mất trí nhớ ? Ông có chắc chắn rằng thằng nhóc đó bị mất kí ức không ?

Hoàn toàn chắc chắn. Chính tôi đã khám cho thằng bé. Nó thậm chí còn không thể nhận ra cả mẹ nó là ai, mỗi khi nhắc tới vụ tai nạn, thằng bé còn rất hoảng sợ.

Trầm ngâm trong giây lát, cô gái bên kia lại nói, giọng điêu còn mang chút ý tứ đe dọa :

Tôi biết rồi. Hãy chú ý theo dõi tình hình của thằng bé, có điều gì thay đổi lập tức báo lại cho tôi ngay. Ông cũng biết, nếu lỡ sai sót điều gì, hậu quả chắc chắn ông không chịu nổi đâu.

Hồ Giang chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng ‘tút, tút’. Lão đưa ống tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Lão và Dương Minh Đức quen biết nhau từ hồi còn trong quân đội. Xuất ngũ, lão thi đậu vào đại học Y Yến Kinh, về Du Châu làm việc trở thành một bác sĩ khá có tiếng tăm ở thành phố này. Vì có quen biết lâu năm nên lão cũng đảm nhiệm luôn vai trò bác sĩ riêng của gia đình Dương Hàn. Nhưng chính vì thế, lão hiện tại đang lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Dù cuộc sống cũng đầy đủ, có danh tiếng tiền bạc, Hồ Giang lại có một điểm yếu chí tử, đó là đam mê cờ bạc. Thường thì lão vẫn chơi rất có lí trí, thắng thua cũng không ảnh hưởng mấy đến sinh hoạt của bản thân cùng gia đình. Nhưng ba tháng trước, lão mất rất lớn ở Casino ngầm khu phố Tây.

Ban đầu, thắng được tới mấy trăm vạn đồng, khiến lão dần mất đi kiểm soát, càng chơi càng lớn. Nhưng chẳng thể kéo dài được bao lâu, lão nhận thấy rằng vận may lại cứ thế rời xa gã. Đống xu cao ngất trước mặt lão cứ thế vơi dần đi rồi hết sạch. Không cam tâm khi để vuột mất số tiền lớn đến như vậy, lão bắt đầu kí giấy vay tiền lãi suất cao để gỡ lại. Đến khi tỉnh táo lại, gã nhận ra bản thân đã thua tới 12 triệu tệ, trong đó tới 90% là hắn vay với lãi nóng.

Dù mấy chục năm làm bác sĩ, nhưng tích góp của Hồ Giang, tính cả căn nhà hắn đang ở cũng chẳng thấm tháp gì so với con số này. Tiền lãi cứ ngày một tăng khủng khiếp, gần 2 tháng đã lên tới gần 20 triệu. Con trai hắn mới ra trường, nhiều lần bị bọn cho vay tới tận công ty khủng bố.

Lúc đã quá tuyệt vọng, hối hận muốn tìm đến cái chết, thì tuần trước, thư kí Hứa Gia Kì của Đông Hưng tới tìm hắn, bảo chỉ cần hắn theo dõi sát sao tình hình đứa con trai của Dương Minh Đức, cô ta sẽ giúp hắn giải quyết toàn bộ số nợ. Tuy trong lòng cũng biết sự việc không hề đơn giản như thế, Dương Minh Đức vừa gặp tai nạn cùng đứa con trai. Nhưng như một kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, dù có chút sợ hãi, nhưng lão vẫn không hề do dự đáp ứng vụ giao dịch này. Lão tự trấn an bản thân, việc này dù thế nào cũng không liên quan đến mình.

Nhưng bây giờ tỉnh táo lại, nghe câu uy hiếp của Hứa Gia Kì, Hồ Giang mới cẩn thận suy xét. Phía Đông Hưng bỏ ra số tiền lớn như thế để mua chuộc mình, kể cả tên ngốc cũng sẽ nhận ra chuyện này có chứa vô số bí mật, không loại trừ... không loại trừ khả năng đây là một vụ mưu sát.

Nghĩ đến đây, bất giác Hồ Giang rùng mình. Lão thề, cho đến khi chết, sẽ không bao giờ đụng đến cờ bạc nữa.

Tòa nhà trụ sở tập đoàn Đông Hưng nằm ngay mảnh đất trung tâm của thành phố Du Châu. So với những kiến trúc xung quanh, kể cả so với tòa nhà chính phủ cách đó vài trăm mét, trụ sở này quả thật giống như hạc giữa bầy gà, chứng minh địa vị không thể nghi ngờ của Đông Hưng tại trung tâm kinh tế mới nổi này. Kết cấu mái vòm hiện đại, phía ngoài là một lớp kính sang trọng và chắc chắn. Khuôn viên phía trước tòa nhà rất rộng rãi, được phủ mát bằng hàng chục cây xanh tán rộng, phía dưới mỗi gốc cây là một bồn hoa Cúc với đủ màu sắc.

Trước khi bước vào tòa nhà, chỉ cần ngẩng đầu lên người ta sẽ ngay lập tức nhìn thấy một dòng chữ to lớn đầy khí thế : "Tập đoàn Quốc tế Đông Hưng".

Lúc này, trong phòng chủ tịch nằm tại tầng 13 của tòa nhà, chủ tịch hội đồng quản trị của Đông Hưng - Đông Đại Minh đang ngồi trên chiếc ghế làm việc, quay mặt về phía cửa sổ. Ánh mắt y nhìn lỡ đãng xuống thành phố Du Châu, như đang suy nghĩ kế hoạch bánh trướng thế lực của đế chế tài chính do chính y xây dựng.

"Cộc cộc"

Phía lối vào truyền đến âm thanh gõ cửa.

Vào đi.

Đông Đại Minh xoay ghế lại, ánh mắt khẽ dịch chuyển lên người trợ lí riêng của mình đang bước vào. Hứa Gia Kỳ vẫn còn trẻ, nhưng rõ ràng cô ta ở cái tuổi chưa đến 30 có được vị trí trợ lí của tập đoàn không chỉ dựa vào sắc đẹp vốn có. Hứa Gia Kì là một người vô cùng tham vọng, năng lực cũng khá xuất sắc, làm việc có tính toán kĩ càng trước sau.

Hôm nay Hứa Gia Kì ăn vận cũng không khác mấy so với thường ngày. Một chiếc sơ mi trắng họa tiết chìm trang nhã, phối cùng chiếc váy công sở màu trắng sữa dài vừa đến đầu gối. Phía dưới là đôi chăn dài miên man, làn da trắng ngà không tì vết, dễ khiến đàn ông nhìn thấy nổi lên dục vọng. Mái tóc cô buông xõa, dài đến chấm lưng, khuôn mặt quyến rũ ánh nhìn nhưng cũng rất sắc sảo, làm cho người đối diện cảm giác cô ta là người phụ nữ không dễ động đến.

Nhận thấy ánh mắt ông chủ liếc qua cơ thể mình, ánh mắt Hứa Gia Kỳ vẫn không thể hiện chút khó chịu nào.

Lão già Hồ Giang vừa báo lại, đứa con trai của Dương Minh Đức đã tỉnh, nhưng đã bị mất trí nhớ. Tôi đã dặn lão có vấn đề gì ngay lập tức nói lại với chúng ta. Giấy tờ nợ chúng ta vẫn còn giữ, hẳn lão ta cũng không dám lừa dối điều gì.

Thấy ông chủ vẫn không nói gì, Hứa Gia Kỳ tiếp tục báo cáo :

Tin tức bọn Lý Hồ truyền về, Lương Vân và hai đứa em của Dương Minh Đức mấy ngày nay không có biểu hiện gì bất thường, sinh hoạt vẫn không khác mấy so với thường ngày. Theo suy đoán của tôi, chắc hẳn họ Dương kia vẫn chưa giao thứ đó cho người nhà mà cất giấu ở một nơi bí mật nào đó ở Du Châu này.

Nghe đến đây, Đông Đại Minh mới bắt đầu lên tiếng :

Tiếp tục theo dõi cả nhà Dương Minh Đức, đặc biệt là Lương Vân. Cô ta cũng không phải hạng phụ nữ ngu ngốc, dễ dàng lộ sơ hở cho mấy người nắm bắt đâu. Nhưng tuyệt đối không nên đánh rắn động cỏ, dù gì Dương Minh Đức cũng là phóng viên nổi tiếng của đài truyền hình tỉnh, phía trên kia đã bắt đầu chú ý tới Du Châu rồi. À còn nữa, cho người để ý tên Hồ Giang kia một chút, có dấu vết gì, phải xử lí ngay.

Vâng thưa chủ tịch, đây là văn kiện của ngày hôm nay, anh xem qua một chút.

Đặt tập tài liệu dày cộm lên bàn, Hứa Gia Kỳ quay người định bước đi thì cảm nhận được một bàn tay hữu ý vuốt qua cặp mông căng đầy của mình. Ngoảnh đầu lại, cô thấy khóe môi Đông Đại Minh khẽ nhếch lên một nụ cười tà dị. Hứa Gia Kỳ cũng không hè lúng túng mà ngược lại, ném cho y một cái ánh nhìn đầy quyến rũ rồi bước ra khỏi phòng.

Nhìn cánh cửa văn phòng chủ tịch dần khép, Đông Đại Minh lại quay người ra hướng cửa sổ, đôi mắt xa xôi mình về dòng sông Du Châu. Nụ cười vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng.

1654

Bạn đang đọc Sát Ngã sáng tác bởi dphuongnhiuuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dphuongnhiuuu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.