Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất Trí Nhớ

Tiểu thuyết gốc · 1186 chữ

Cả ba người trong căn phòng sững sờ khi nghe Dương Hàn nói. Ngỡ mình nghe nhầm, Lương Vân hỏi lại:

Con vừa nói gì cơ? Là chúng ta đây mà.

Cô… cô là ai ? Ở đây là chỗ nào ?

Dương Hàn vẫn quyết tâm làm ra vẻ mặt ngơ ngác và sợ hãi. Vừa rồi hắn chợt nghĩ, vụ án kia nếu có liên quan tới Đông Hưng, chắc chắn bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Hắn vẫn còn chưa chết, Đông Hưng sẽ lo sợ mà truy sát thủ tiêu đến cùng. Với năng lực của hắn hiện tại, còn không có khả năng tự vệ, chứ đừng nói đến việc bảo vệ gia đình. Lúc này, cách tốt nhất là phả giả vờ bị mất trí nhớ, để chúng chủ quan hơn, đồng thời cũng khiến cho mẹ cùng cô chú bớt gay gắt trong việc truy tìm hung thủ. Hắn biết, với khả năng của nhà hắn, ngay cả cọng tóc của Đông Hưng cũng không thể động đến được. Việc nóng vội truy xét chỉ càng làm cho mọi người nguy hiểm.

Con thật sự không nhận ra mọi người sao ?

Lúc này, trái tim của Lương Vân đã rỉ máu. Chồng vừa mới mất, Dương Hàn là tất cả những gì quý giá nhất còn sót lại, nếu lúc này thằng bé có mệnh hệ gì nữa, bà thực sự không biết mình sẽ vượt qua bằng cách nào. Nhìn gương mặt mẹ trở nên tiều tụy, đôi mắt lúc này đã đỏ lên, ngấn nước, lòng Dương Hàn trào lên một nỗi xót xa. Đã lâu lắm rồi lại mới có cảm giác này. Tình thân, thứ tình cảm thiêng liêng, dễ dàng làm cho con tim rung động, cho dù đó là con tim băng giá của một kẻ hành nghề sát thủ cả nửa đời như hắn. Dường như, việc biến thành một đứa trẻ con, đã làm trái tim hắn mềm đi rất nhiều.

Nhưng lúc này, dù cho mẹ hắn có khổ sở đau lòng như thế nào chăng nữa, hắn cũng không thể nói thật được, hắn cần đặt sự an toàn của tất cả lên trên hết. Việc điều tra hay báo thù, chỉ có bản thân Dương Hàn mới đủ năng lực giải quyết.

Tiểu Hàn, hiện tại cháu cảm thấy như thế nào ? Chẳng lẽ cháu không nhận ra cô út?

Dương Hồng Linh nắm chặt lấy đôi bàn tay của đứa cháu, lo lắng hỏi. Một cảm giác mềm mại từ đôi bàn tay xinh đẹp truyền tới làm Dương Hàn có chút cảm giác hưởng thụ. Tuy vậy, trên gương mặt non nớt của hắn vẫn như cũ, là sự sợ hãi ngơ ngác:

Cháu không biết, cháu chỉ cảm thấy đầu cháu rất đau. Cháu không thể nhớ ra mình là ai cả.

Dương Minh Hào nghe cháu nói vậy, trong lòng dường như đã hiểu cháu mình có chuyện gì xảy ra, lúc này mới lấy điện thoại, bấm bấm số"

Hồng Linh, đừng hỏi nữa, em sẽ khiến Tiểu hàm hoảng sợ đấy. Alo, bác sĩ Hồ, là tôi, Minh Hào…

Cất dụng cụ khám bệnh vào một cái túi da màu đen, gỡ cọng kính trên mắt xuống, Hồ Giang chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Bác sĩ, thằng bé như thế nào rồi?

Thấy bác sĩ Hồ ra, mẹ Dương Hàn vội vàng chạy lại, nóng lòng hỏi. Hồ Giang khẽ vỗ vai trấn an người phụ nữ, rất tự nhiên bước tới bàn trà ngồi xuống, cầm chén trà đã nguội lạnh lên nhấp một ngụm. Ông ta đẩy về phía bà tờ giấy trắng, trên đó có ghi vài dòng chữ. Lương Vân nhìn qua, đây hẳn là đơn thuốc.

Tiểu Hàn sức khỏe hẳn không có vấn đề gì, cơ thể không còn di chứng sau tai nạn. Tôi kê cho bà đơn thuốc, chỉ cần cho thằng bé nghỉ ngơi đầy đủ, chắc chắn sẽ nhanh chóng hồi phục. Tuy nhiên…

Nói đến đây thì Hồ Giang ngập ngừng. Nhận thấy giọng nói của bác sĩ thay đổi, Lương Vân lại càng nóng lòng hơn.

Có vấn đề gì anh cứ nói tiếp.

Chắc do khi tai nạn, đầu thằng bé bị va chạm vào thành xe, cộng thêm việc quá hoảng loạn, thằng bé không còn nhớ gì về bản thân hay mọi người xung quanh nữa. Nói cách khác, thằng bé bị mất trí nhớ khá nghiêm trọng.

‘Choang’

Chén trà nóng vẫn còn bốc khói nóng trong tay bà rơi xuống chân Lương Vân, vỡ thành vài mảnh. Nước trà tràn hết ra sàn nhà. Cảm giác nóng rát làm bà không khỏi kêu lên một tiếng. Nước mắt trong khóe mắt bà lại một lần nữa trào ra, nhưng không phải bởi vì nỗi đau rát xác thịt, mà là trái tim bà đang đau nhói. Mấy tuần qua, Lương Vân đã phải chịu vô vàn đả kích, lòng bà lúc này đang yếu đuối đến tận cùng.

Nhưng sực nhớ ra bác sĩ Hồ vẫn còn ở đây, Lương Vân vội vàng lau đi giọt lệ sắp rơi xuống. Bà không muốn trở nên quá quỵ lụy trước mặt người ngoài. Bà đứng dậy, vào bếp lấy một chiếc khăn ra phòng khách lau dọn vệt nước, dọn dẹp đống mảnh vụn của chén trà. Xong xuôi, bà mới ra ngồi lại chỗ cũ, giọng đã bình tĩnh hơn :

Tôi xin lỗi, nhờ anh nói tiếp đi bác sĩ.

Hồ Giang kín đáo nhìn qua khuôn mặt của phụ nữ đang ngồi đối diện. Ông ta có thể nhìn thấy sự bất an trong ánh mắt của Lương Vân.

Tôi cũng không dám chắc tình hình của thằng bé. Tuy nhiên gia đình cũng đừng quá mức lo lắng, rất có thể, tiểu Hàn chỉ là quá mức kinh sợ, không muốn nhớ lại khoảnh khắc xảy ra tai nạn, nên bị mất trí nhớ tạm thời. Có rất nhiều bệnh nhân như vậy, trong quá trình sinh hoạt, sẽ dần dần khôi phục lại kí ức. Việc của gia đình bây giờ là hãy chăm sóc bé thật tốt, đừng để nó gặp phải việc gì gây sốc hay chấn động tâm lí nữa. Đồng thời cũng đừng cưỡng ép cháu nó nhớ lại. Hãy để tự nhiên hết sức có thể.

Nghe bác sĩ nói xong, lòng Lương Vân cũng nhẹ nhõm đi đôi chút. Phải, chỉ cần nó vẫn còn sống sót khỏe mạnh là tốt lắm rồi. Còn việc kí ức, nhất định sẽ có cách chữa trị.

Cảm ơn anh, hôm nay vất vả cho anh quá.

Không có gì, anh Dương với tôi cũng là chỗ bạn bè lâu năm. Thôi chị nghỉ ngơi chút đi, chị cũng mệt lắm rồi.

Nói rồi không để mẹ Dương Hàn kịp đứng dậy tiễn, Hồ Giang đã cầm cái áo blouse trắng, xách cái cặp da đen bước ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc Sát Ngã sáng tác bởi dphuongnhiuuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dphuongnhiuuu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.