Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Sống Mới Êm Đềm

Tiểu thuyết gốc · 1390 chữ

Hai giờ mười bảy phút sáng, cả thành phố Du Châu lúc này vẫn đang được bao trùm bởi màn đêm tĩnh mịch. Khác biệt với chính nó mấy chục năm sau, Du Châu tại thời điểm này vẫn đang là một thành phố mới nổi đang trên đà phát triển. Lúc nửa đêm và rạng sáng, trên các con đường ngõ phố gần như chẳng có người đi lại. Sự yên tĩnh, êm đềm này là thứ mà nhiều năm sau, hầu hết người dân của các thành phố lớn Hoa Hạ đều ao ước.

"Kẹt kẹt"

Cánh cửa phòng ngủ của Dương Hàn được mở ra, hắn nhẹ nhàng bước ra phòng khách. Nhìn lên quyển lịch được treo ngay ngắn trên bức tường bên phải chiếc tivi, Dương Hàn khẽ thở dài. Ngày 15 tháng 11 năm 1991. Mình đã xuyên không về thế giới này được hai tháng. Hắn chậm rãi bước về phía phòng của mẹ, áp tai lên cửa phòng cẩn thận nghe ngóng phía bên trong. Nhịp thở đều đặn, chứng tỏ bà vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ. Lúc này hắn mới yên tâm, khoác cho mình chiếc áo gió trẻ con bằng sa-tanh, bước khỏi căn nhà.

Nhà Dương Hàn ở một con phố nhỏ ở khu dân cư phía Nam thành phố. Đó là căn nhà hai tầng, không có gì nổi bật nằm ở cuối con đường. Nhìn bên ngoài, ngôi nhà được sơn bằng màu vàng nhạt, mái ngói đỏ đã ngả sang màu thẫm, cả tường lẫn mái đều đã lấm tấm màu xanh của rêu. hướng nam của căn phòng là ô cửa sổ nho nhỏ màu xanh, trên đó treo hai chiếc chuông gió mini tinh xảo to bằng nắm tay con nít. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, chúng lại vang lên tiếng "keng keng" nho nhỏ, rất vui tai. Căn nhà nhỏ tai cho người ngắm nhìn cảm giác dễ chiu, thoải mái, dễ dàng tưởng tượng ra một cuộc sống hết sức êm đềm. Chỉ có điều, hàng xóm xung quanh đều biết, gia đình nhỏ này vừa mới trải qua một trận phong ba.

Dương Hàn chạy về phía bãi đất trống bỏ hoang gần bờ sông. Đây trước kia từng là khu tập kết hàng của một công ty xuất nhập khẩu. Mấy năm trước công ty này phá sản, nhượng lại mảnh đất cho người khác. Đến tận bây giờ vẫn chưa thấy có quy hoạch gì. Chỗ này bình thường ban ngày cũng rất ít người đến, ba bốn giờ sáng như này thì càng không có ai.

Hai tháng qua, cứ tầm giờ này là Dương Hàn lại ra đây rèn luyện cơ thể. Thời gian đầu, hắn còn phát hiện có một số kẻ vẫn hay lảng vảng mỗi khi hắn hay mẹ ra ngoài. Đến một tháng trở lại đây mới dần bớt đi.

Chắc bọn chúng đã bớt nghi ngờ rồi...

Dương Hàn nghĩ. Hắn không hề nghi ngờ một chút nào về khả năng diễn xuất của bản thân. Mọi lúc ở nhà hay ra ngoài, hắn đều thể hiện rất đúng vai trò của một đứa bé bị mất trí nhớ chỉ mới tám tuổi. Chắc chắn đến mẹ hắn cũng không thể nhìn ra điều gì bất thường.

Mùa đông ở Du Châu khá lạnh. Lúc này ngoài trời nhiệt độ chắc tầm 3-4 độ C. Sau hai tháng rèn luyện với cường độ cho một sát thủ hạng nhất, lúc này sức khỏe của hắn đã gần ngang ngửa một học sinh trung học. Cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu ở kiếp trước, lúc này nếu phải đối mặt với một người trưởng thành phổ thông, hắn vẫn tự tin có thể hạ gục, dù cho sẽ tốn kha khá thời gian. Còn nếu đánh lén bằng khả năng phóng dao găm và ra đòn sát thủ, Dương Hàn tự tin có thể giết chết đối phương trước khi chúng nhận ra sự hiện diện của hắn, tất nhiên trong trường hợp đối phương chỉ là một, hai người.

Tuy nhiên dù gì cơ thể hắn vẫn là một đứa trẻ con. Trước nhiệt độ như thế này, Dương Hàn vẫn cảm thấy hơi lạnh. Hắn khoác trên mình chiếc áo bằng sa tanh màu xám, phía dưới là chiếc quần thể thao màu đen sọc đỏ. Thứ nhất là để đỡ cảm lạnh, thứ hai hắn vẫn luôn đề phòng, nếu như không may bắt gặp một người nào đó, nhìn thấy một học sinh tiểu học ăn vận mỏng manh trong thời tiết rét buốt như này, hẳn sẽ không khỏi nghi ngờ.

Tập luyện cường độ cao khoảng chừng hai tiếng, Dương Hàn đã bắt đầu cảm thấy mệt. Mồ hôi sau lưng áo đã ướt đẫm. Nhìn đồng hồ, đã hơn bốn rưỡi sáng, nhưng do trời mùa đông nên vẫn còn chưa thấy ánh mặt trời. Những giọt sương lạnh vẫn còn đọng trên khắp những ngọn cây. Hắn cần trở về tránh trường hợp không may bị mẹ hắn bắt gặp. Bước vào nhà, sau khi xóa sạch dấu vết của việc từng rời khỏi, Dương Hàn lại cẩn thận xác định chắc chắn mẹ hắn vẫn còn ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng trở về phòng đánh một giấc thật say.

...

Cuộc sống của Dương Hàn thực sự vô cùng dễ chịu. Sáng sớm cứ tầm bảy giờ, mẹ sẽ vào phòng, âu yếm đặt lên trán một nụ hôn rồi gọi hắn thức dậy. Sau khi hắn vệ sinh cá nhân xong thì trên bàn sẽ là bữa sáng thơm ngon chờ mình. Sau đó mẹ sẽ làm việc nhà, còn hắn thì một mình tự do trong căn phòng nhỏ. Dù Dương Hàn chẳng có chút hứng thú nào với đống đồ chơi và truyện tranh con nít trong phòng, nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ sự bình yên vốn là thứ xa xỉ với bản thân ở kiếp trước.

Đến tầm mười một giờ, hắn nghe thấy có tiếng chuông cửa.

Tiểu Hàn, mẹ cháu đâu rồi.

Mẹ đang ở trong bếp ạ.

Mở cửa ra, đập vào mắt hắn là vợ chồng Dương Minh Hào đang xách túi lớn, túi nhỏ đồ ăn vào phòng. Phía sau là thằng nhóc Dương Huy béo mũm mĩm.

Như nhìn thấy ánh mắt mắt có phần quái lạ của Dương Hàn, Lâm Nhược- vợ chú hắn quay lại nhìn đứa con đang chăm chú gặm chiếc bánh mỳ ngọt to tướng trên tay, trừng mắt mắng:

Tiểu Huy, con còn chưa đủ mập hả? Đưa đây!

Lâm Nhược vừa nói vừa đưa tay lấy nốt cái bánh đang gặm dở, bất chấp ánh mắt u oán của con trai mình.

Dương Huy là con trai duy nhất của chú thím hắn, năm nay cũng đã chín tuổi. Vì ham ăn nên thân hình béo ú, chỉ hơn một tuổi mà cân nặng đã gần gấp đôi Dương Hàn. Cũng may tên nhóc có gen trội từ sự xinh đẹp thanh tú của mẹ cùng chiều cao của bố, nên trong cũng không đến mức quá khó coi.

Dường như không để ý đến vợ cùng ánh mắt thèm thuồng của con trai, Dương Minh Hào bước nhanh vào bếp, đưa đống túi trên tay cho Lương Vân:

Cũng lâu rồi cả nhà mình chưa thoải mái một hôm. Em vừa cùng Nhược Nhược đi dạo mua ít đồ về cùng nhau làm một bữa. Hồng Linh cũng tan học bắt xe về Du Châu, chắc giờ này cũng gần về đến nơi rồi đấy. A...

Cửa nhà lại mở, cô út hắn xách nguyên cái cặp sách to tướng bước vào nhà. Trán vẫn còn đọng mồ hôi, mái tóc hơi rối, chạy ngay vào tủ rót một cốc nước thật to uống cạn. Đúng lúc này vang lên tiếng trong trẻo cao vút của bé gái:

Chào cô Lương, chào chú thím. Cháu gặp cô Hồng Linh ngoài đường nên tiện qua đây ăn chực một bữa, hì hì. Tiểu Hàn đâu rồi ạ, a a a tên béo Dương Huy cậu cũng qua đây luôn à...

Giọng nói này, không ai khác, là của cô bé An Nhiên

Bạn đang đọc Sát Ngã sáng tác bởi dphuongnhiuuu

Truyện Sát Ngã tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dphuongnhiuuu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.