Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi Kịch Ở Kiếp Trước Của Dương Hàn

Tiểu thuyết gốc · 1043 chữ

Dương Hàn đẩy cửa bước ra phòng khách. Hắn vẫn chưa thể thích ứng với cơ thể non nớt này khi mấy chục năm qua, đã quá quen với cơ thể đầy sức mạnh được rèn giũa của một sát thủ đỉnh cấp. Hắn bước đi trong phòng một cách khó nhọc. Rõ ràng vụ tai nạn xe vừa qua ảnh hưởng không nhỏ tới cơ thể trẻ con hiện giờ của hắn. Phải rèn luyện cơ thể này đôi chút mới được, hắn thầm nghĩ.

A, cháu tỉnh rồi…

Dương Hồng Linh đang định nói điều gì đó nhưng khi nhìn thấy Dương Hàn, cô nhanh chóng im lặng, chạy ngay tới đỡ đứa cháu bé nhỏ của mình. Dù là anh em ruột, nhưng cô út cùng bố Dương Hàn chênh lệch tuổi khá lớn. Cô lúc này vẫn mới chỉ là một nữ sinh năm hai đại học tràn đầy tư vị thanh xuân. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt đen tuyền, mái tóc dài quá vai được búi gọn lại. Dáng người tuy không đầy đặn nhưng rất cân đối, chiếc váy đen liền thân trên người cô càng làm tôn lên nước da trắng đặc trưng của con gái Du Châu. Dương Hàn liếc nhìn người cô của mình, thầm đoán, hẳn ở trường cô cũng có không ít nam sinh theo đuổi. Chỉ có điều, khuôn mặt cô lúc này mang một nỗi buồn không thể che dấu, nơi khóe mắt vẫn còn đọng giọt nước mắt chưa kịp lau khô.

Vừa rồi lúc đứng nơi phòng mình nghe lén mọi người nói chuyện, Dương Hàn đã chấp nhận sự thực rằng, hắn đã được đưa về thời điểm mấy chục năm trước, mà khả năng rất cao, chính là khoảng thời gian sau vụ tai nạn đó. Hắn cũng đoán ra, chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình lúc này.

Dương Hàn vội lục lại chút hình ảnh mơ hồ còn sót lại của thời thơ ấu. Sau sự cố năm xưa, hắn từng bị mất trí nhớ mấy năm do hoảng loạn quá độ, mãi đến khi gia nhập vào tổ chức, trải qua vài cú sốc lớn, hắn mới dần dần tìm lại được kí ức trước khi xảy ra tai nạn. Điều này cũng quá là trùng hợp rồi. Liệu nó có liên quan gì đến việc hắn được trọng sinh về đây hay không? Chẳng lẽ, cả câu chuyện này đều do một bàn tay sắp xếp của thượng đế?

Hắn từng chút một nhớ lại. Cha hắn là Dương Minh Đức, vốn là một phóng viên chuyên mục tội phạm của Đài truyền hình tỉnh Xương Vũ. Năm Dương Hàn tám tuổi, trong một lần cùng hắn đi từ đài truyền hình ở thành phố Kiến Hòa về Du Châu, bị hai chiếc ô tô màu đen truy sát, cuối cùng bị ép rơi xuống vách núi bỏ mạng. Dương Hàn hôn mê trong bệnh viện suốt hai tuần, đồng thời do chấn động cả thể xác lẫn tinh thần khiến hắn bị mất trí nhớ.

Không lâu sau đó, gia đình hắn bị người ta truy sát, hắn bị lạc khỏi gia đình, rồi số phận đưa đẩy hắn trở thành một tên sát thủ. Mấy năm sau khi tìm lại được trí nhớ, hắn cũng không dám đi tìm gia đình, vì hắn hiểu rõ thực lực tình báo của tổ chức, một khi hắn tìm về, bất kể là lí do vì sao, cũng chỉ là đem họa diệt vong hoàn toàn tới cho người thân của mình.

Nghĩ đến đây, Dương Hàn có chút thẫn thờ. Liệu mẹ hắn, cô hắn, chú hắn, và cả cô bé An Nhiên kia nữa, có sống thoát khỏi vụ truy sát kia hay không? Nếu may mắn thát khỏi, không biết bây giờ ở thế giới đó, họ như thế nào rồi. - Khoan đã, lúc nãy mẹ và mọi người có nhắc đến tập đoàn Đông Hưng. Rõ ràng mình và bố bị hai chiếc xe ô tô truy sát, không thể nào không có dấu vết để lại tại hiện trường, nhưng theo lời cảnh sát nói không hề tìm thấy dấu vết xe cộ va chạm. Với năng lực của cảnh sát, lẽ nào còn không tìm thấy manh mối rõ ràng như vậy tại hiện trường hay sao. Sao chúng lại phải nói dối, phải chăng tập đoàn Đông Hưng đứng sau vụ tai nạn này, và cả vụ truy sát cả gia đình hắn ở kiếp trước?

Vừa nghĩ thoáng qua, Dương Hàn đã phỏng đoán được cơ bản tình hình sự việc. Tuy cơ thể hắn bị quay về thành đứa bé tám tuổi, nhưng may mắn đầu óc, khả năng tư duy cùng kiến thức kiếp trước hắn học được đều hoàn toàn nguyên vẹn.

Không thể như vậy được, kiếp trước mình không có năng lực thay đổi điều gì, kiếp này mình không thể để mọi chuyện vẫn đi theo quỹ đạo cũ.

Trong lòng Dương Hàn phần nào cảm thấy an tâm hơn đôi chút. Ít ra bây giờ hắn đã tìm thấy mục tiêu đầu tiên cho cuộc sống mới của mình.

Tiểu Hàn… con sao vậy?

Thấy con mình bỗng nhiên đứng như trời trồng, thất thần ngay trước mặt mọi người, Lương Vân lo lắng hỏi, thanh âm dịu dàng đã kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Dương Hàn khẽ giật mình. Tỉnh táo lại, hắn kín đáo quan sát căn phòng mình đang đứng. Phòng khách này, hắn đã quá quen thuộc rồi, màu sơn vàng ấm áp, trần nhà được quét vôi trắng tinh. Lệch phía tay phải của hắn là ô cửa sổ nhỏ màu xanh nhạt. Dương Hàn vẫn nhớ, khung cửa xanh kia vốn dĩ là màu trắng, chính hắn nằng nặc đòi cha sơn lại khi thấy tên béo Tiêu Lâm khoe mẽ về ngôi nhà của mình.

Hắn định thần lại, ba người trong phòng đang chăm chú nhìn vào hắn. Đang định trả lời, bỗng nhiên, trong đầu Dương Hàn xoẹt qua một dòng suy nghĩ.

Con… con… đây là đâu, mọi người là ai?
Bạn đang đọc Sát Ngã sáng tác bởi dphuongnhiuuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dphuongnhiuuu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.