Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế Giới Quen Thuộc

Tiểu thuyết gốc · 1042 chữ

Lần nữa tỉnh lại, Dương Hàn cảm thấy cơ thể đã hồi phục lại phần nào sức lực. Hắn cố gắng ngồi dậy, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Khi ánh mắt liếc về phía cái tủ, hắn thở phào, nơi đó có một tấm gương lớn. Dương Hàn thực sự rất muốn xem bộ dạng lúc này của mình.

Dù đã mơ hồ đoán được, nhưng khi đối diện với hình ảnh chính mình trước gương, hắn vẫn vô cùng sững sờ. Không ngờ, hắn thực sự trở thành bộ dạng của một học sinh tiểu học. Hắn cố gắng đi ra phía cửa sổ, phóng tầm mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh. Phía xa kia là một con sông rất rộng, nước đục ngầu, rất nhiều thuyền bè đi lại, nhưng kì lạ, hầu như đều là thuyền mái chèo gỗ cũ nát. Loại thuyền này vì lí do an toàn, đã từ rất lâu không còn được chính phủ cấp phép đi lại trên sông hồ nữa. Hai bên bờ là từng căn nhà ngói lụp xụp, hoàn toàn không có môt tòa nhà cao tầng nào.

Hình ảnh trước mắt làm cho Dương Hàn có chút ngẩn ngơ.

Đây chẳng phải Du Châu sao? Nhưng cảnh vật này, rõ ràng là Du Châu của rất nhiều năm về trước. Hắn, xuyên không rồi.

Trong trạng thái hoang mang nghi ngờ cực độ, Dương Hàn bỗng ngửi thấy mùi cháo hành thơm phức từ bên ngoài bốc lên làm bụng dạ hắn cồn cào.

Mặc kệ là tỉnh hay mơ, phải kiếm chút gì đó bỏ bụng cái đã.

Hắn tự nhủ. Dù gì hắn cũng đã trải qua vô vàn chuyện rồi, đến cả cái chết cũng từng trải qua. Tuy xuyên không khó tin thật đấy, nhưng với Dương Hàn lúc này, dường như cũng không quá khó để có thể chấp nhận.

Đang tính mở cửa phòng thì Dương Hàn dừng lại. Hắn nghe ở phía phòng khách có tiếng vài người đang nói chuyện.

Em không tin anh Cả lại vô duyên vô cớ gặp tai nạn như vậy. Kĩ năng lái xe anh ấy không phải mọi người không biết. Đoạn đường ấy lại rất thoáng, không thể nào anh ấy bỗng nhiên bị mất lái rồi lao xuống núi được. Huống hồ trên xe còn có Tiểu Hàn.

Giọng nói này, Dương Hàn cũng nhận ra. Ông nội hắn có ba người con, ba hắn Dương Minh Đức, là con cả. Giọng nói vừa nãy là chú của chú hai Dương Minh Hào. Ngoài bố và chú, hắn còn có người cô út trẻ hơn nhiều tên Dương Hồng Linh. Tình cảm của ba với cô chú đều rất tốt, hắn hồi nhỏ cũng rất hay qua chú thím để đi chơi cùng Dương Huy. Vì cũng cùng tuổi với nhau, lại chơi thân từ bé nên chúng chẳng khác nào anh em ruột. Chú ba hắn là chủ của một cái văn phòng phẩm nhỏ nơi ngã tư đầu phố. Thu nhập cũng đủ cho sinh hoạt gia đình, đồng thời hàng tháng còn gửi tiền sinh hoạt cho cô út đang học ở đại học Kiến Hòa.

Những kí ức nhẹ nhàng của tuổi thơ lại hiện về. Đáng tiếc, những kí ức đẹp đó quá ngắn, hơn nữa lại hết ức mơ hồ. Sau đó, cuộc đời hắn chỉ toàn là giết chóc, máu me cùng vô vàn âm mưu tính toán.

Trở lại thực tại, hắn hé cửa nhìn ra bên ngoài. Trong phòng khách hiện tại có năm người. Mẹ hắn, chú hai, cô út chắc hẳn mới từ Kiến Hòa về sau tai nạn của bố. Ngoài ra còn có hai người mà hắn không biết mặt, đều mặc đồ cảnh sát.

Hiện trường lúc đó hoàn toàn vắng vẻ, không thể tìm ra nổi một người chứng kiến vụ tai nạn. Hơn nữa theo báo cáo giám định của cảnh sát chúng tôi, chiếc xe hoàn toàn không có dấu vết của việc cố ý phá hoại. Nói cách khác, khả năng rất cao là do phóng viên Dương không thể kiểm soát được tốc độ dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn.

Dương Minh Hào nghe đến đó đứng bật dậy, chỉ thằng vào người cảnh sát đang nói, mắng xối xả:

Hừ, ở Du Châu này, ai chẳng biết cục trưởng thối tha của cục cảnh sát các anh chân liền chân tay liền tay với tập đoàn Đông Hưng. Cái giám định đó của các anh, có thằng ngu mới tin!!!

Tên cảnh sát da ngăm bên cạnh cũng đứng lên, gã khá to con, cao khoảng hơn một mét tám, cơ bắp chắc nịch, lông mày hơi xếch lên, hết hợp với làn da ngăm đẹp trông có phần hung dữ. Gã gạt mạnh cánh tay chú hai đang chỉ thẳng mặt mình, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn:

Nể mặt anh trai anh mới mất tôi bỏ qua lần này. Nhưng anh có tin anh nói thêm một câu như vậy nữa, ngay lập tức tôi tống anh vào ngục tội phỉ báng không?

Mày dám…

Dương Hồng Linh thấy tình hình căng thẳng, vội vàng kéo anh trai mình ngồi xuống không cho nói tiếp.

Chú hai, đủ rồi.

Lúc này, mẹ Dương Hàn mới lên tiếng, sau đó quay sang hai tên cảnh sát:

Hôm nay cảm ơn các anh, Tiểu Hàn vẫn đang hôn mê, các anh về trước, tôi không muốn ảnh hưởng đến nó. Còn nữa, vụ án này, chúng tôi quyết điều tra tới cùng.

Tên cảnh sát da ngăm kia đang định nói gì đó, nhưng lại thôi. Sau đó cùng đồng nghiệp rời khỏi căn nhà. Trước khi đi, gã còn để lại một câu, chẳng biết là cảnh cáo hay nhắc nhở:

Vụ án này tốt nhất mấy người để yên đi, dù gì phóng viên Dương cũng không thể sống lại. Đừng vì một chuyện đã xảy ra mà đắc tội tới những người không thể đắc tội.

Hai tên cảnh sát rời đi, nhất thời trong căn nhà lại bao trùm một bầu không khí u ám.

Bạn đang đọc Sát Ngã sáng tác bởi dphuongnhiuuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dphuongnhiuuu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.