Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

trở lại

Tiểu thuyết gốc · 1096 chữ

Dương Hàn từ từ mở mắt. Đầu óc vẫn còn vô cùng choáng váng. Trước mắt là trần nhà được quét vôi trắng xóa. Đưa mắt đảo xung quanh, Dương Hàn mơ hồ cảm thấy nơi này có chút thân thuộc. Tổ chức tìm thấy mình rồi sao? Không đúng, hắn đang nằm trên chiếc giường đơn, căn phòng khá nhỏ, nhưng bài trí gọn gàng, trang nhã theo kiểu thành phần trí thức, không giống với căn phòng hay ở trước kia. Hắn cố gượng dậy, xem xét tình hình xung quanh, nhưng từng cơn đau nhức truyền đến cơ thể.

Hắn có vẻ bị thương nặng quá rồi, hiện tại thậm chí còn không cử động nổi.

Dường như cảm nhân được sự lay động từ cơ thể hắn, cô bé đang tựa mặt vào thành giường giật mình tỉnh dậy. Cô nhìn Dương Hàn vài giây, rồi vẻ mặt không kìm nổi sự kích động.

Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, cậu tỉnh rồi… thím Dương, Tiểu Hàn tỉnh rồi…bác sĩ…

Giọng cô bé trong trẻo mang theo niềm vui sướng vang lên bên tai Dương Hàn. Không hiểu sao, hắn lại cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, dường như bản thân đã nghe qua không biết bao nhiêu lần. Nhưng nhất thời, Dương Hàn không thể nhớ ra.

Kí ức được khôi phục lại, hắn nhớ lại mọi chuyện. Hắn bị truy sát, bị hôn mê rơi xuống dòng sông Du Châu. Sau đó… Mình chưa chết sao? Dương Hàn cảm thấy kích động. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Không thể nào, chẳng lẽ có người cứu mình lên? Nhưng cho dù hắn còn sống, giờ này hẳn cũng đang ở trong phòng tra khảo của tổ chức mới phải. Còn đây là đâu?

Trong đầu Dương Hàn hiện có vô vàn câu hỏi, hắn nỗ lực hồi tưởng lại hình ảnh từ lúc hắn chìm vào dòng nước, nhưng một cơn đau kinh khủng chưa bao giờ hắn cảm nhận qua truyền tới khối óc. Cái cảm giác đau đớn muốn xé tan đỉnh đầu khiến Dương Hàn không thể chịu đựng nổi. Dường như những mảnh vụn của không gian, thời gian đang xoắn cả vào nhau. Một lần nữa, hắn lại hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Hàn, Tiểu Hàn...

Nửa ngày sau, Dương Hàn lại thức dậy, lần này hắn lại nghe thấy giọng nói gấp gáp, kích động của một người phụ nữ trung niên. Bà vốn đang phía trong bếp, nghe thấy tiếng kêu của cô bé kia, vội vã chạy vào phòng. Cả nồi cháo đang nấu dở cũng bị sự vội vã làm đổ mất.

Tiểu Hàn, con cảm thấy thế nào rồi?

Trong giọng nói của người phụ nữ tràn ngập sự lo lắng. Khuôn mặt bà khả ái, đường nét hài hòa, cho thấy rằng hồi trẻ, hẳn bà cũng là một mỹ nhân có tiếng. Nhưng lúc này, Dương Hàn nhìn thấy trên gương mặt ấy nhiều hơn là sự tiều tụy và mệt mỏi. Đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi, đôi môi khô khốc. Chắc đã lâu rồi bà không được một giấc ngủ ngon. Nhìn thấy khuôn mặt bà, trái tim của một sát thủ vốn lạnh lùng, vô cảm của Dương Hàn bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp đã rất lâu chưa cảm nhận được. Một thứ tình cảm dường như vô cùng thân quen sớm đã nguội lạnh từ tận sâu trái tim hắn như một lần nữa lại bùng cháy.

Dương Hàn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thận trọng đáp lại:

Tôi… tôi không sao. Đây là…

Dường như không nhận thấy sự khác lạ trong câu trả lời của hắn, người phụ nữ kia bỗng nhào đến, ôm lấy hắn khóc nức nở:

Cuối cùng con cũng đã tỉnh dậy rồi. Ba con đã đi rồi, con mà có mệnh hệ gì nữa, thì mẹ cũng không sống nổi mất…

Bà không nói được nên lời nữa, đổ gục xuống bờ vai Dương Hàn. Hắn cảm thấy được từng đợt run rẩy truyền tới từ cơ thể bà. Gò má hắn cảm thấy ran rát vì nước mắt, lòng ngực đau nhói vì bị cơ thể người phụ nữ đè lên.

Nhưng chút đau đớn đó hắn không còn tâm trí nào để ý đến nữa. Đầu óc hắn bị chấn động. Mẹ? Con? Tiểu Hàn?

Hắn đã hiểu thứ tình cảm đó, sự quen thuộc đó là do đâu. Người phụ nữ này chẳng phải là mẹ hắn hay sao? Cả căn phòng này nữa, chính là căn phòng trên gác hắn từng sống hồi nhỏ. Còn cô bé kia, là An Nhiên, ngày xưa từng suốt ngày quấn quýt lấy hắn không rời? Dương Hàn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Chẳng lẽ là mơ, nhưng có giấc mơ nào lại có thể chân thực đến vậy…

Lúc này, thực sự hắn muốn dành cho mình một cái tát thật đau để xem đây là mơ hay thực, nhưng cơ thể hắn không còn chút sức lực nào. Hơn nữa, “mẹ hắn” vẫn đang ôm chầm lấy cơ thể.

Sực nhớ ra con mình đang bị thương, Lương Vân vội vàng buông con ra, bước xuống giường, ánh mắt tập trung nhìn vào Dường Hàn đang nằm trên giường bệnh, như sợ rằng chỉ cần mình rời mắt, đứa nhỏ tội nghiệp này sẽ ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt bà.

Mẹ xin lỗi, tại mẹ xúc động quá, nhất thời quên mất con đang bị thương. Con cảm thấy như thế nào rồi? Để mẹ gọi bác sĩ Hồ.

Hình ảnh này chân thực quá, cả cảm giác đau đớn này nữa. Hắn liếc nhìn hai cánh tay trên giường. Là tay của một đứa con nít, trắng trẻo, non nớt, chẳng có dáng vẻ gì của một người trưởng thành trải qua vô số huấn luyện. Dương Hàn chợt nhớ về rất nhiều năm trước, hắn cùng ba mình từng gặp một tai nạn xe hơi khi từ cơ quan trở về. Lúc đó, hắn cũng đã nằm trong bệnh viện cả tháng trời. Hình ảnh lúc này, có chút giống với hồi đó.

Hắn… thực sự xuyên thời gian về sự cố năm đó. Hay, đây vốn dĩ chỉ là một giấc mơ quá đỗi chân thực? Nghĩ đến đây, hắn chẳng còn giữ nổi sự tỉnh táo trước sự mệt mỏi ập đến.

Bạn đang đọc Sát Ngã sáng tác bởi dphuongnhiuuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dphuongnhiuuu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.