Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Tử

Tiểu thuyết gốc · 1037 chữ

Thành phố Du Châu.

Màn đêm đáng sợ đang bao trùm cả thành phố. Nhìn cảnh tượng lúc này chẳng ai có thể tưởng tượng ra, chỉ vừa cách đây tầm nửa ngày, thành phố này vẫn đang là một trong những trung tâm kinh tế phồn hoa nhất Hoa Hạ.

Chẳng còn sự xa hoa hào nhoáng của ngày thường, cả thành phố đang chìm trong hỗn loạn chưa từng có. Tiếng bom đạn vẫn vang lên không ngớt. Trên không trung là tiếng “phành phạch” cùng cơn mưa bom đạn điên cuồng không ngừng bắn phá.

Phía trong một góc tan hoang của cửa hàng bách hóa, Dương Hàn đang cố gắng giữ cho đầu óc mình được tỉnh táo. Hắn đã mất quá nhiều máu. Tên khốn kiếp đó, không ngờ gã lợi hại đến như vậy. Ăn nguyên quả lựu đạn của mình ngay trước mặt, vẫn kịp bắn ra hai phát súng. Đến giờ, Dương Hàn vẫn thấy may mắn, nếu không phải hắn nhắm kịp lúc chiếc ô tô phát nổ ném lựu đạn, không chừng giờ người chết đã là mình.

Chúng điên rồi, điên thật rồi.

Trong lòng Dương Hàn chợt nổi lên một cảm giác áy náy, tội lỗi. Hắn cũng có thể coi là loại người máu lạnh giết người không chớp mắt. Nhưng lúc này, thấy cả thành phố đang yên bình, vì hắn mà trở nên hỗn loạn như ngày tận thế, xác chết đầy đường, thậm chí có nhiều thi thể còn không nguyên vẹn, tiếng la khóc vang vọng khắp nơi, hắn không kìm nổi sự chua xót.

Nhưng cũng không dám nghĩ ngợi quá nhiều, Dương Hàn dùng sức xé mạnh chiếc áo sơ mi trên người quấn vào bả vai. Hắn hiểu, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ chết ở đây mất. Dù không hẳn là sợ chết, nhưng Dương Hàn vẫn không cam lòng. Hắn đã tốn năm năm lên kế hoạch để rời khỏi tổ chức, làm sao có thể kết thúc lãng xẹt như vậy được?

Không ngờ chỉ vì muốn tiêu hủy thứ đó, chúng có thể làm tới mức này…

Dường như vận dụng toàn bộ khí lực còn lại, hắn cố gắng đứng dậy. Nơi này chẳng an toàn một chút nào. Chẳng bao lâu người của tổ chức sẽ mò đến ngay lập tức. Từng cơn choáng váng liên tục truyền đến đầu óc. Chiếc áo sơ mi hắn mới dùng để băng bó đã đẫm máu rồi. Từ khi được đào tạo trở thành một sát thủ, chẳng biết bao nhiêu lần Dương Hàn phải đối mặt với cái chết, nhưng vẫn hiếm khi hắn bị thương tới mức độ này.

Lần mò từng bước trong bóng tối mù mịt, từng cơn gió lạnh buốt truyền đến như muốn cắt sâu vào da thịt. Lúc này đã là 11 giờ đêm, nhiệt độ Du Châu đã xuống dưới 0 độ. Nếu là lúc bình thường, Dương Hàn sẽ chẳng thèm quan tâm đến chút rét buốt này. Nhưng bây giờ, hắn thậm chí còn yếu hơn rất nhiều so với một người bình thường, huống chi trên người hắn bây giờ chỉ có vài mảnh vải.

Lúc này, chắc hẳn khắp mọi con đường rời khỏi Du Châu đều đã bị phong tỏa. Làm việc cho tổ chức mấy chục năm, hắn đã quá hiểu năng lực khổng lồ của nó. Chỉ là Dương Hàn không ngờ mất gần năm năm vẫn không thể tạo ra một kế hoạch hoàn hảo đối phó với con quái vật này.

Men theo đống đổ nát dọc con sông, hắn đã đến được chân cầu, ở đây có một căn hầm nhỏ khá bí mật của bọn buôn lẻ ma túy, hắn vô tình phát hiện ra trong một lần trốn khỏi truy sát của lực lượng cảnh vụ bảo vệ Hoa Hạ. Ở đây có lẽ hắn có thể nghỉ ngơi hồi phục lại phần nào.

Phạch phạch phạch…

Vừa mới thả lỏng tinh thần được chút xíu, bỗng nhiên Dương Hàn nghe thấy tiếng trực thăng ngày càng gần.

Chết tiệt, lại bị phát hiện rồi.

Đầu óc Dương Hàn giờ không còn nghĩ ra phương án chạy trốn nào khác nữa. Chiếc BK141 đang bay tới kia cùng hỏa lực kinh khủng, không phải thứ mà hắn có thể ứng phó ngay cả khi cơ thể còn lạnh lặn, chứ đừng nói đến thể trạng của hắn lúc này.

Đoànggggggg…

Một làn đạn bay tới tấp tới nơi Dương Hàn đang đứng. Hắn dùng toàn bộ sức lực còn lại lăn mình vào phía dưới gầm cầu. Nhưng hắn còn chưa kịp thở lấy hơi, lại thêm một cơn mưa bom đạn từ chiếc BK141 kia bay tới…

Mình sẽ chết ở đây sao…

Hắn kiệt sức rồi, mí mắt sụp xuống. Dương Hàn chẳng còn kiểm soát được cơ thể của mình nữa, cả người chìm vào dòng sông.

Đúng lúc này, cây cầu Đại Du hai trăm năm tuổi, là biểu tượng văn hóa của thành phố này cũng không chịu nổi hỏa lực khủng khiếp đó nữa, theo đó sập xuống vào lòng sông Du Châu…

Chìm vào dòng sông, đầu óc mơ hồ của Dương Hàn bỗng ùa về vô vàn hình ảnh.

Từ lúc hắn bắt đầu có nhận thức về thế giới, rồi khi gia nhập tổ chức, những lúc thi hành nhiệm vụ, giết người, đánh bom,… Dường như cuộc đời hắn được thượng đế gói gọn vào một thước phim ngắn, tua ngược lại trong đầu.

Nếu có ai khác xem được đoạn phim này, chắc hẳn sẽ phát hiện, trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn, hình như, chưa bao giờ xuất hiện một nụ cười đúng nghĩa.

Lúc này, bỗng nhiên khóe miệng Dương Hàn khẽ nhếch lên, đầy chua xót.

Cuộc đời của mình, rốt cục vẫn chỉ là như thế… Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi thế giới này…

Một ý niệm như vậy xẹt qua trong suy nghĩ của Dương Hàn, rồi hắn hoàn toàn mất đi ý thức, chìm xuống dòng sông lạnh giá.

Bạn đang đọc Sát Ngã sáng tác bởi dphuongnhiuuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dphuongnhiuuu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.