Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục thù.

Tiểu thuyết gốc · 500 chữ

Thành tích học tập trong bốn năm cấp trung học cơ sở không tốt, kiến thức tiếp thu được cũng không nhiều, thời gian học không có dẫn đến điểm thi Trung học phổ thông cũng không cao.

Phương Ninh được xếp vào lớp 10.15-lớp có thành tích kém nhất cả khối -_-

Lâm Nhất và Cố Minh cùng học lớp 10.1- tất nhiên đây là lớp có thành tích cao nhất cả khối.

Giờ hóa, 10.15 học tại lớp. Phòng bộ môn hóa nhường cho lớp 12.3. Cô giáo yêu cầu Phương Ninh đến phòng dụng cụ ở sân sau lấy đồ dùng thí nghiệm. Khi đi qua sân thể dục, Lâm Nhất lại sân sân tiến lại. Đúng là âm hồn bất tán.

-Tưởng ai xa lạ, Phương Ninh nhà chúng ta đây mà!

-Chào. Phương Ninh vẫy tay, gượng cười đáp lại.

-Dạo này vẫn trêu chó chớ?

-Đều đặn lắm bạn ạ.(Vừa cười vừa đáp, không quên khoanh tay, chân trùng chân thẳng.) ;)

Phương Ninh khịa một câu:

-Thế dạo này anh vẫn đứng cửa lớp đều đặn chớ. À em bảo này, anh mà có lỡ đổ nước vào ai í thì tự chịu nhá, giờ em bận lắm, không chịu thay anh được nữa đâu. Thế nhá!

Vỗ hai cái thật mạnh vào vai ác ma, cô quay gót đi để cậu ta cay cú đứng đằng sau, nghiến chặt hai hàm.

BỘP... Khi cô quay đầu lại thì Lâm Nhất đang ngồi dưới đất.

Bóng lưng này... Hình như quen lắm... Là... Cố Minh......

Cậu quay lại hỏi Phương Ninh:

-Cậu có sao không?

Phương Ninh lắc đầu. Cậu lại quay sang Lâm Nhất nói thầy đang gọi, cậu cần về lớp. Ác ma đứng dậy, phủi phủi quần, vỗ vỗ tay. Một đám toàn những bọn ngu si tứ chi phát triển ở đâu lao ra. Không nói không hỏi, bổ vào đánh.

Cố Minh có biết chút võ gọi là phòng thân. Nhưng đánh với bọn to con lại đông nên suy cho cùng vẫn là ngồi dưới đất. Tưởng sẽ có một màn anh hùng cứu mỹ nhân thật đã mắt. Ai ngờ.... Lại là một màn mỹ nhân cứu anh hùng....

Hai tay chấp sau lưng, nghiêng người sang trái, nghiêng đầu sang phải. Những sọc kẻ trên quần cứ lên xuống, trái phải, trước sau... Động tác nhịp nhàng, uyển chuyển. Chỉ cần ba chiêu là bọn "ngu si" chạy mất dép. Cũng may vẫn còn một tên dám quay lại nhặt nhưng lại làm rơi nốt chiếc còn lại, cuối cùng thì chân trần chạy vội, không dám ngoảnh đầu lại nhìn.

Lâm Nhất tái mặt chạy đi sau cái cười khẩy của cô.

Phương Ninh quay lại, đưa tay kéo Cố Minh vẫn đang há hốc mồm đứng dậy.

-"Xia xìa".

Phương Ninh tặng Cố Minh hai chữ "cảm ơn" rồi đi thẳng về phía phòng dụng cụ. Cố Minh vẫn ngơ ngác nhìn theo.....

Bạn đang đọc Sao Băng sáng tác bởi nguyenthiluong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenthiluong
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.