Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Eldritch

Tiểu thuyết gốc · 3024 chữ

Đến khi trời tối mịt, tôi bước ra xe motor của mình chuẩn bị lên đường với mọi đồ nghề trên người. Tôi mặc sẵn bộ đồ chống phóng xạ kiêm áo giáp và đeo cả kính nhìn đêm, sau lưng đeo cái cặp đựng súng đạn trên vai, yên sau là cái vali chứa nước thánh cùng dầu ăn, bên hông đeo theo con dao rựa. Do hiện tại là ban đêm, thời điểm không còn ai còn tỉnh táo hay yêu đời mà đi lảng vảng bên ngoòa đường cả.

VROOOOM

Tôi vặn tay ga lên mức cao nhất khiến chiếc motor lao đi ở tốc độ với đồng hồ trên xe chỉ kim tới 100km/h mà lao đi. Cùng lúc đó, tôi đeo một bên tai nghe rồi mở bài nhạc Noisy Town trên điện thoại để giảm sự căng thẳng. Bên tai còn lại của để trống giúp việc nghe ngóng được xung quanh, phòng bị trước nguy hiểm xung quanh. Trên con đường đi thiếu ánh đèn, vô số âm thanh không lành trong cơn gió cứ liên tục vang lên. Những đốm sáng không phải từ ánh đèn soi đường hiện lên trong những góc tối, bụi cây.

Cạch

BANG BANG BANG BANG BANG

“▂▂▃▃▅▅----▂▂▃▃▅▅■■■■ーー!!“

Tôi lôi khẩu HK-MP7A1-2 và bắn cả băng đạn thẳng vào những đốm sáng rợn người len lỏi trong màn đêm. Những âm thanh tựa như tiếng hét liên tiếp vang lên, không rõ của con vật hay con người, không rõ cao hay thấp. Những đốm sáng trong màn đêm biến mất theo sau tràng tiếng thét. Điềm báo cho thấy những thứ ẩn nấp trong màn đêm đã bị đẩy lùi.

“Đi lại mà phải tránh chỗ tối làm nhớ Alan Wake vờ lờ.”

Tôi vẫn giữ cho chiếc xe mở đèn và ráng chạy không quá xa ánh đèn đường hay đi quá lâu trong tối. Dẫu vậy, cứ đi qua một vài đoạn đường là tôi lại phải nổ súng để diệt bớt mấy thứ ẩn nấp trong màn đêm, không để chúng tiếp cận mình.

--- Tại nông trại Miller---

Hơn nửa tiếng trôi qua, số lượng mấy thứ ẩn nấp trong màn đêm ngày càng ít dần dù mật độ đèn đường cũng ít hẵng đi.

“Vậy là sắp đến rồi…”

Khi số lượng lũ sinh vật đêm đó giảm bằng không, thì ngoài việc bạn đang ở trong nơi đầy đèn sáng ra thì chỉ có một lý do khác, đó là chúng tránh đi vào lãnh địa của loài to lớn và đáng sợ hơn.

“Từ đây nên đi bộ thôi ~.”

Tôi xuống khỏi xe rồi xách chiếc vali kéo tay, bên tay còn lại vẫn cầm khẩu súng trong sự đề phòng. Xét theo trang bị tôi được Lodrich cung cấp thì chẳng biết chừng thứ tôi sắp phải đối mặt có khả năng lây nhiễm bệnh tật hay độc tố gì hay không. Thêm nữa lái chiếc xe từ đây thì gây quá nhiều âm thanh, rất dễ lôi kéo sự chú ý nên tôi để lại chiếc xe chỉ để dùng khi cần để còn đường thoát thân. Đây là nơi thuộc vùng ngoại ô, chưa kể là ban đêm nên rất cần thiết trong việc định hướng, vì tôi thả xuống đất vài cái đen huỳnh quang gần nơi chiếc xe để khi cần sẽ có thể quay lại đúng nơi.

“Hãy rời đi… nếu ngươi không muốn… phải chịu kết cục bi thảm- hiccup!”

Một giọng nói đàn ông vang lên, nó vô cùng chậm rãi kèm theo tiếng nấc cục. Tôi nhìn và khá ngạc nhiên khi đó là một gương mặt khá quen dù tôi không thích, hay nói đúng hơn là chủ giọng nói đó là kẻ tôi mới tặng hai đấm sáng nay!

“Người nên rời khỏi đây là ông đấy, nếu không muốn mạng sống hay lí trí bị mất đi.”

“Đừng nói điều nực cười đó. Nếu ta làm được thì đã làm từ lâu rồi…hiccup. Chưa kể… đã mấy người xách súng ống như anh bạn đã chết thảm rồi đấy… hiccup!”

Ông ta không run sợ, hoảng loạn hay do dự trước lời khuyên của tôi, trái lại còn nói ngược lại tôi. Xem ra người đàn ông này là một kẻ đã chán đời, hoặc có khi là đã trải qua thứ gì đó rất khủng khiếp nên mới say xỉn cùng đồ cồn và ở cái nơi nguy hiểm vào thời điểm này.

“Nếu anh đủ rảnh tay… thì chí ít… hãy giúp… một bé gái đi vào nông trại…”

“Một bé gái?”

“Phải… không biết anh định làm gì thì chí ít… đừng để một đứa trẻ… phải chết sớm…”

Mặt người đàn ông đó cau có, đỏ lét vì say xỉn, thế nhưng lời ông ta nói xem chừng quan tâm mạng sống ai khác ngoài bản thân. Người đàn ông này quá kỳ lạ so với một gã bợm nhậu.

“Có nhậu thì nên về nhà mà nhậu đi.”

Tôi đi lại giữ cổ tay ông ta mà kéo, thế nhưng ngay khi chạm tôi mới thấy có thứ gì đó cộm cộm bất thường dưới tay áo ông ta. Tôi vạch ra xem và không khỏi bất ngờ, cánh tay ông ta đầy những con mắt liếc nhìn đủ phía, bàn tay nhỏ đang với tay, thậm chí là những cái vòi đang ngọ nguậy, và mấy cái miệng đang rên rỉ những âm thanh vô cùng khó nghe.

“Hãy tới nhà thờ hoặc Guardian company đi, ở đó họ sẽ chữa được cho ông.”

Tôi đưa ra lời khuyên thiết thực nhất lúc này, thể nhưng ông ta giật mạnh tay lại và cằn nhằn.

“Tới chữa á? Hiccup… tụi đó không biến ta thành con nợ… thì có khi cũng khiến ta chết!“

Người đàn ông đó tu một chai rượu một hơi rồi nói với giọng điệu chán nản.

“Gia đình ta đều đã bị thứ đáng sợ đó…phát điên… bị biến dạng… phát ra màu kị dị… rồi chết dần. Chí ít… ta sẽ ở đây… cản mấy đứa muốn tự sát như anh!”

Ông ta nói với giọng điệu sắp khóc tới nơi rồi đột ngột lớn giọng cằn nhằn tôi. Khi bị say, não bộ mất khả năng tập trung nên thành thử ra những cảm xúc từ buồn bã lẫn uất ức của người đàn ông này là thuần túy nhất, không một chút dối trá nào trong đó.

“Đừng lãng phí mạng sống của ông lúc này, rất nhiều kẻ muốn giữ được nó mà không được.”

“Huh?”

“Còn nếu ông đã chán đời thì tôi sẽ giúp ông giải thoát khỏi nỗi đau này, thế nào?”

Tôi chĩa khẩu súng vào mặt người đàn ông đó cùng với lời đề nghị. Đôi mắt ông ta mở toang và nhìn về phía khẩu súng của tôi, một sự lóe lên trong ánh nhìn của ông ta.

BANG BANG BANG BANG BANG

Lạch cạch

Tôi bóp cò, một loạt 5 phát đạn bay ra khỏi đầu súng, âm thanh kim loại những vỏ đạn rơi xuống đất.

Bịch

Một cơ thể gục ngã xuống, máu chảy ra từ những lỗ thủng khắp người. Một dấu hiệu cho thấy một sinh mạng đã mất, một xác chết đã hình thành.

“… AAAAH!”

Người đàn ông đó hét lên, ông giật mình tới độ chân đứng không vững. Mặt ông ta tái mét đi như thiếu máu khi thấy cái xác của một thứ trông như con heo. Nó sẽ là một con heo bình thường nếu như nó chỉ có bốn chân, hai mắt, hoặc răng chỉ cố định trên miệng nó chứ không phải khắp cái cơ thể đầy những khối u và sừng lởm chởm!

“Ra đây là lý do không thấy thêm Eldritch cỡ nhỏ nào quanh đây…”

Tôi nhìn một vòng xung quanh màn đêm bên ngoài ánh sáng của cột đèn thông qua kính nhìn đêm, song vẫn không thấy gì thêm ngoài sinh vật mới bị tôi bắn hạ. Tôi nhặt chai rượu đang uống dở người đàn ông rồi bắt đầu bước đi về hướng cái xác heo đó. Rượu trong chai được đổ lênh láng khắp nó rồi lấy bật lửa ra đốt cái xác.

“ T-tại sao…”

Như tỉnh khỏi cơn say, ông ta hỏi tôi với quai hàm còn chưa khép lại, mắt nhìn tôi với sự bối rối tột cùng.

“Hãy dùng mạng sống đó của mình cho tốt đi, nếu không vì ai khác thì cũng chí ít dùng nó theo cách mà ông cảm thấy hài lòng. Khi nào ông gia nhập chúng thì tôi sẽ xử lý, vậy nghen.”

Tôi thay đạn trong lúc rời khỏi khu vực cột đèn cuối cùng và người đàn ông đó rồi bước vào nơi vào nông trại Miller, địa điểm mục tiêu của tôi.

--- ---

Cây cối xung quanh đều màu xám xịt, trơ trụi, không một ngọn cỏ trên mắt đất. Những cái cây khi bị gió thổi mạnh đều vỡ ra rồi nát thành cát mịn mà bị thổi bay theo gió. Một khung cảnh nông trại hoang tàn, rợn người như thể mọi thứ thiêu rụi bởi ngọn lửa.

Khi màn đêm thống lĩnh bầu không gian, cả bầu trời hoàn toàn chỉ một màu đen như mực, không mặt trăng lẫn những vì sao. Dưới mặt đất là những cái cây sáng lên màu sắc khác thường như huỳnh quang hoàn toàn có thể thấy bằng mắt thường. Những cái cây phát sáng như thể đung đưa cành không một chiếc lá hướng đến bầu trời dù không có gió, cứ như những bàn tay hay vật thể sống.

Trước mắt tôi là những con người, gia súc, hay đúng hơn là thứ trông giống thế. Khắp người toàn những thứ sáng lên trong đêm như huỳnh quang, thậm chí là từ mắt và miệng chúng. Màu sắc từ ánh sáng đó khiến tôi không thể rõ là màu lục, tím, vàng hay đỏ nữa. Ngoài ra cơ thể còn đầy màu xám xịt, lại có những bộ phận như mắt, khối u, thậm chí là vòi mọc nhiều nơi trên người. Những thứ kinh khủng này vốn là con người lẫn động vật, cho tới khi không may trở thành nạn nhân của những thực thể đáng sợ ấy.

▂▂▃▃▅▅--------

Tiếng rên rỉ của chúng nghe rõ ràng, dễ dàng làm thủng màng nhĩ bất cứ ai không kịp phản ứng, thậm chí làm đứng tim bất kỳ kẻ yếu vía nào. Kể cả vậy, không có cách nào hiểu rõ cảm xúc từ những âm thanh đó. Đau đớn? Phẫn nộ? Khát máu? Sợ hãi? Phát điên? Không cái nào đủ gần để tôi có thể nói được thứ điên rồ này. Những thứ quái vật đáng sợ và ghê tởm này chính là sản phẩm của Elritch (rùng rợn).

“Giờ, chúng ta bắt đầu thí nghiệm chứ?”

▂▂▃▃▅▅■■■■ー

Chĩa súng vào kẻ địch, tôi nhanh tay đổi nhạc điện thoại thành Devil Trigger đáp lại tiếng gào rú của chúng. Những con vật trông giống như gà bay tới mổ về hướng này, tôi tránh mỏ nó và thứ đó dễ dàng ghim xuyên mặt đất. Tiếp đó là cú húc của những thứ giống con heo, chúng nhanh và mạnh với uy lực ủi không thua gì một chiếc xe hơi. Ngay khi né hết chúng thì tôi bị trúng phải nhát đâm từ cái chĩa làm vườn đâm thẳng vào người!

Bịch

“Ugh…”

Tôi bị ngã bởi cú đâm đó nhưng kịp đứng dậy và nổ súng bắn trả những kẻ địch. Nhờ bộ đồ không chỉ chống phóng xạ mà còn đặc chế chống đạn nên tôi chưa bị xiên như cây xúc xích!

BANG BANG BANG BANG BANG

Kẻ thù trúng loạt đạn của tôi, không những chúng bị thương mà bắt đầu tỏ ra đau đớn, rên rỉ liên tục, cử động trở nên yếu đi. Những viên đạn này tuy gọi là bạc nhưng thực tế chúng cũng chứa một lượng thủy ngân, thứ chất độc ảnh hưởng tới não, tim, phổi, thận, hệ miễn dịch và máu. Đây chính là thứ để đề phòng nếu lũ sinh vật này nếu không bị ảnh hưởng bởi bạc như werewolf (người sói), hay kị nước thánh như demon (quỷ), thì thứ còn lại ảnh hưởng cả sinh vật sống như thủy ngân là rất phù hợp.

“Kẻ đã ‘chết’ rồi thì nên về nơi của mình đi.”

RRRAUUUGHHH!

Chúng gào thét, nhưng giờ đây sát ý đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Tiếng thét khát máu xen lẫn tuyệt vọng cho thấy chúng sẽ còn tấn công điên cuồng hơn trước đó nữa.

Slash slash slash

Tôi lôi con dao rựa của mình ra, nhắm vào cổ, tim của kẻ thù mà đâm hoặc chém. Bởi tôi đã tiêu tốn không ít đạn trên đường. Bởi nó cũng được phủ lớp bạc, thủy ngân và ít nước thánh giống mấy viên đạn của tôi nên nó cũng rất có ích để đối đầu mấy sinh vật này. Chúng giãy giụa, rên rỉ trong giây lát rồi bất động trên vũng máu đổ ra vũng máu của mình. Tôi lôi chai dầu ăn ra khỏi vali kéo rồi đổ lần lượt lên xác từng con một và hỏa thiêu chúng.

“Lũ này càng nhiều chứng tỏ mục tiêu ngày càng gần hơn rồi…”

Đảo mắt nhìn quanh trong màn đêm, khi thấy sự hiện diện của đám zombie và gia súc đột biến từ xa lang thang, tôi từ từ tiến lại chúng để sẵn sàng cho một pha dọn dẹp tiếp theo.

--- Bên trong nông trại Miller---

“Hm. a gof'n ot shuggoth? mg, ahehyee ye'bthnk (Hm… một đứa trẻ loài người? Không, hình như chỉ là ngoại hình…)”

Một bóng đen to lớn hơn cả một con voi, dáng người dị thường nhiều nhiều chân, giọng nói khó lòng có thể nghe hay hiểu được. Tất cả những gì đang diễn ra trong một màn đêm mà mắt thường không thể nhìn được, có lẽ chỉ động vật nhìn ban đêm hay con người với trang bị thì mới có thể thấy được rõ chuyện gì đang diễn ra.

“Hah…hah…hah…”

Một bé gái ngoại hình chưa tới 14, tay đang chống hai tay vào thanh trường kiếm Châu Âu chuôi đỏ cắm xuống đất. Viên ngọc trên đốc kiếm bằng vàng là nguồn sáng rõ nhất trong cái không gian tối như mực này. Thế nhưng, ánh sáng trên nó đang yếu đi dần như ngọn nến trước gió, có thể bị nuốt chửng bởi màn đêm bất kỳ lúc nào.

“Ymg' ahorna n'ghftephai stand anymore, ahf' ymg' hope llll? (ngươi còn không thể đứng nổi, ngươi đang hy vọng điều gì?)”

“Ta không thể… để miền đất này bị nhấn chìm… bởi lũ quái vật các ngươi!”

Cô bé ấy ngước lên trừng vào thứ bóng đen đầy hiềm thù kia bằng đôi mắt xanh biếc ánh lên như viên lam ngọc. Dẫu vậy, bóng đen kia chẳng có vẻ gì là xem đứa trẻ ấy là một vấn đề trong mắt nó.

“H''s yogor l' ymg', mgng Y' ephaidrain nilgh'ri last drop ot ymg' energy, ng Y' ephaiepgoka rest l' fahf guy (Tùy ý ngươi, nhưng ta sẽ hút cạn từng giọt năng lượng của ngươi và thanh kiếm đó rồi giao cho anh bạn này vậy).”

“Đừng nghĩ rằng… ta sẽ làm theo!”

Cô gái trẻ đứng dậy rồi rút thanh kiếm khỏi mặt đất, nắm chặt thanh kiếm và thủ thế trước kẻ địch thay vì bỏ chạy. Dòng nước từ trong khong khí tụ quanh lại lưỡi kiếm và di chuyển liên tục tựa như lưỡi cưa máy.

“YAAAAAAAAAH!”

Thiếu nữ trẻ dùng cảm ấy lao mình đến thực thể to lớn đáng sợ kia. Cô gái vung lên lưỡi kiếm của mình cắt đứt được một chân của thứ quái vật kia.

BỐP

“ARGH!”

“H' mnahn' (nó vô dụng thôi).”

Sinh vật đó vung thứ trông như cánh tay mình vào đứa trẻ đó. Với cái kích cỡ như vậy so với một đứa trẻ thì thật sự chẳng khác gì lấy xe gắn máy tông người. Cô bé bị hất đi văng vô những cái cây chết xám xịt, chúng rã ra thành tro bụi khi cô bé ấy ngã vào.

“Ah…”

Cô bé ấy cắn răng trong đau đớn. Dẫu vậy, thiếu nữ nhỏ bé ấy không chấp nhận nằm im từ bỏ hay bỏ chạy mà vẫn đứng lên để tiếp tục.

RẦM

CRACK

“AAAAAAAAH!”

“Lw'nafh'nahor (yếu đuối).”

Con quái vật ấy như trêu đùa trước nỗ lực của cô bé ấy, nó phóng tới rồi tóm lấy hai tay cô bé và bẻ gãy như cành cây khô.

“Agh… agh…”

Thiếu nữ ấy ráng dùng chút tàn sức của mình để tra lưỡi kiếm vào bao rồi cúi người xuống như che chắn nó.

“ Mnahn' m’histnjge’ (Phản kháng vô dụng).”

“Chí ít… ta không thể… để ngươi lấy đi thanh kiếm này!”

Hắn giữ chặt hai cánh tay chẳng còn sức lực vè kéo cô bé chẳng còn chút sức lực kéo lên lê lết cơ thể nhỏ bé ấy đi.

BANG BANG BANG BANG BANG X6

▅▅▅■■■■!!

Bấy giờ, một loạt tiếng nổ, 30 phát đạn liên tiếp nhắm vào thứ sinh vật to lớn kia giật mình và bị thương bèn thả cô bé kia ra. Nó hướng đầu mình về nơi tiếng súng phát ra mà gầm gừ.

“A-anh là ai!?”

Cô bé ấy dẫu bị thương thế nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh mà hỏi người chủ của loạt đạn đó, không ai khác là tôi. Bước ra khỏi nơi ẩn nấp qua những cái cây chết, tôi chĩa súng vào kẻ địch và nói

“Bây giờ, tính số tội lỗi của ngươi nào, Eldritch ~.”

Bạn đang đọc Sabata Saga - Eldritch Knight sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.