Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dreamlands

Tiểu thuyết gốc · 3732 chữ

--- Tại một nông trại Miller---

“Mùa vụ dạo này trông kỳ quặc thật.”

“Phải… táo thì đắng nghét…ngô thì cứng ngắc.. cà chua thì vị thối không tả nổi!”

Hai người đàn ông nông dân nhìn những rau củ thu hoạch được mà thở dài. Người thì chỉ biết lắc đầu chán nản, người thì nhăn mặt sau khi ráng nếm thử thành quả của họ. Nhìn công sức của chính mình làm ra mà giờ đây lại trở thành thứ trái ngược hoàn toàn mong muốn của họ mà không khỏi đau lòng.

“Nhìn tâm huyết chúng ta dày công trồng nó giờ chỉ có nước cho lũ gia súc hết thật là đắng lòng mà.”

“Biết làm sao được… có lẽ mảnh đất này bị nhiễm độc rồi… giờ không sửa được mảnh đât này thì chỉ có nước ráng sửa chữa nó, không thì chúng ta buộc phải tìm nơi khác.”

Haizz…

Cả hai người họ chỉ biết trấn an lẫn nhau trong vô vọng cùng với thành quả nhiều tháng vun trồng thất bại.

“Oi, về nhanh thôi, trời sắp tối rồi đấy. Với cái bầu trời chẳng còn nắng thì chúng ta càng về trở về sớm!”

“Anh nhắc tôi mới để ý đấy, phải lẹ lẹ, nghe mấy vụ mất tích vài ngày gần đây đủ khiến tôi ớn lạnh rồi!”

Hai người nông dân trao đổi lời với nhau cùng biểu cảm u ám, nơm nớp lo sợ. Cùng với nhau, họ vội vã đem những thứ rau củ của mình bằng xe kéo mà trở về nhà mình.

“Trời tối mất rồi…”

“Không sao, anh cứ ở tạm qua đêm ở đây đi. Đằng nào cũng vẫn tốt hơn lang thang vào lúc thế này.”

“Cảm ơn nghen.”

Một trong hai người nông dân chỉ biết cười gượng rồi ngồi vào bàn nghỉ ngơi. Người nông dân là chủ nhà ngồi rót hai tách trà, họ cùng nhau tận hưởng hương thơm của tách trà nóng ấm để phần nào nguôi ngoai nỗi buồn từ mùa vụ.

Rầm… rầm

“Uuuuh…”

Tiếng rên rỉ, dậm chân phát ra từ phía trên trần nhà, tựa như âm thanh khóc lóc, run sợ của một người phụ nữ.

“…Có phải là…”

“Uhm, là bà xã của tôi…”

“Sao anh không đưa cổ đến bệnh viện đi chứ!? Cô ta đã bị thế này cả tuần rồi đấy!”

“Tôi cũng muốn lắm chứ! Nhưng cổ trở nên sợ đến phát cuồng khi tôi ráng đưa khỏi phòng. Đến cả bác sĩ gia đình được mời tới thì chính họ cũng sợ hãi bỏ về luôn!”

Vị khách đó muốn đưa lời khuyên giúp đỡ vị chủ nhà tốt bụng, thế nhưng xem ra mọi thứ đều đã trở nên vô vọng. Hai người họ chỉ biết im lặng, kìm nén sự lo sợ mà không cách chi làm gì được hơn. Bầu trời đêm đầy vận rủi, vụ mùa đồng loạt không thể ăn nổi, người nhà thì trở nên mất lý trí và nơm nớp sợ hãi. Bên ngoài căn nhà gỗ nơi nông trại đó là những vệt sáng khác thường khắp mặt đất và cây cối. Bên cạnh đó, những cái bóng hòa mình với màn đêm đang di chuyển, kéo theo đó là những âm thanh không mấy dễ chịu liên tục vang lên.

--- Hai ngày sau tại thành phố Arkham---

“Hết rau củ lẫn trái cây bị nhiễm độc giờ lại còn thêm mấy vụ mất tích nữa, ớn lạnh thật.”

“Phải đấy, nó khiến tôi lo ngại an ninh thành phố quá…”

Tôi đang ngồi trong quán café hay tới của mình mà tận hưởng bữa sáng. Tay cầm điện thoại với mắt độc tin tức, tay còn lại cầm tách cacao, miệng thì ngậm điếu thuốc mới châm lửa. Tôi vu vơ trò chuyện với người chủ quán trong cái tiệm café le que vài ba khách. Người chủ tiệm cũng khá thân thiện nên tôi cũng chẳng bận tâm trò chuyện với ông ấy cho qua giờ.

“Là thám tử duy nhất ở đây, tôi tưởng anh sẽ tham gia mấy vụ này chứ?”

“Tôi còn yêu đời lắm nên xin kiếu ~.”

Tôi hít một hơi thuốc lá rồi thở phà ra uể oải. Con người ta thường khá mệt mỏi vào buổi sáng, thế nhưng nó càng tệ hơn khi chẳng có tí nắng nào suốt nhiều năm qua. Tinh thần tôi càng tệ hơn khi tin tức thường thấy nhất trên mạng hầu như là tin chẳng tốt đẹp gì, nó chỉ mang lại cho tôi cảm giác mỗi ngày thế giới càng nguy hiểm hơn.

“Cảnh sát thì bó tay, đến anh cũng nói vậy thì có lẽ chúa bỏ rơi chúng ta thật rồi ~.”

“Hoặc là chúa ghét chúng ta quá nên mọi thứ mới tệ như bây giờ.”

“Cũng phải…”

Người chủ tiệm cũng lắc đầu ngao ngán trước mấy lời tiêu cực của tôi.

“Chí ít còn chỗ ở, ăn uống, internet và sống qua ngày là mừng rồi. Vẫn còn xa xỉ chán so với làm người tiền sử.”

“Lần nào anh cũng nói mấy lời khó đỡ sau khi nói mấy thứ phiền muộn hay thật đấy!”

“Tôi mà lị.”

Tôi nhếch mép cười với phản ứng của ông chủ tiệm rồi uống cạn tách cacao rồi đặt lên bàn 4 đồng xu trị giá 1 DLD (Dreamlands Dollar).

“Cảm ơn về tách cacao ~.”

Bộp

“NÀY!”

Ngay khi tôi mới nhấc ghế ngồi dậy rời bàn thì lại đụng gì đó. Một gã đàn ông mặt đỏ lét và nồng nặc mùi cồn ngồi ở bàn phía sau lưng tôi.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

“Mày tưởng xin lỗi là xong à!? Nếu xin lỗi giải quyết được mọi chuyện thì ai cần éo gì cảnh sát, phiên tòa!?”

Hắn nhìn tôi bằm đôi mắt giận dữ, răng nghiến chặt, tay đập mạnh chai rượu đã cạn hơn nửa.

“Ah shit, here we go again.”

Tôi tự lẩm bẩm trong đầu với tâm trạng mệt mỏi nhân đôi, xem chừng lại một rắc rối tự đến với tôi mà chẳng cần mời gọi. Mặc dù đối phương chưa cao qua vai tôi nhưng độ lớn phiền phức này e là cũng sẽ không nhỏ.

“Nhìn này, tôi thật sự không cố ý, chưa kể không có gì nghiêm trọng xảy ra cả. Nếu muốn tôi đãi ông lon Coca như lời xin lỗi được chứ?”

“MÀY GIỠN VỚI TAO ĐẤY À!?”

Gã đàn ông say xỉn ấy đột ngột nắm chặt cổ áo tôi rồi giật mạnh.

“Này, ông làm ơn bình tĩnh lại. Anh ta thật sự không cố ý mà, xin hãy hạ hỏa trước khi có xô xát!”

“CÂM MỒM ĐI!”

Ông chủ tiệm café lên tiếng căn ngăn nhưng bị tiếng quát lão bợm nhậu đó lấn át. Cú giật mạnh bất thình lình ấy của hắn làm đứt mắt xích của sợi dây chuyền bên trong cổ áo tôi rồi rơi xuống đất!

“Hm? Một thứ trông có giá nhể?”

Hắn thấy dây chuyền của tôi nói với tôi một cách kệch cỡm.

“À, kỷ vật nho nhỏ của tôi thôi.”

Tôi vội giải thích rồi cúi xuống nhặt sợi dây chuyền, thế nhưng tên đó đã nhanh tay lượm lên.

“Nếu mày biếu tao thứ này thì tao sẽ không đấm cái bản mặt khó ưa của mày đâ-“

BỐP

Đúng một đấm của tôi từ ngay cằm, gã bợm nhậu ấy đo đất! Hắn tròn mắt với há hốc mồm nhìn tôi một cách ngơ ngác như thể chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rắc

“Tao nhịn mày nãy giờ đủ rồi đấy. Giờ thì chuẩn bị cạp đất đi!”

Tôi nắm chặt bàn tay cùng tiếng răn rắc, mặt vẫn kiềm sự tức giận mà ráng mỉm cười.

“Làm ơn đừng đánh nhau trong đây…”

“Tất nhiên ~.”

Tôi chấp yêu cầu nho nhỏ của chủ quán. Gã đàn ông say xỉn bị nắm cổ áo và kéo lê lết dễ dàng như cái túi xách ra khỏi quán café.

BỐP

“Agh!”

Gã đàn ông đó bị kéo cho đứng dậy rồi thêm một cú đấm nữa khiến hắn gục hoàn toàn và nằm ngay bên lề đường.

“Lần sau có xỉn thì nên biết tiết chế hơn đấy.”

Tôi phủi hai tay rồi quay vào trong quán café nhặt lại sợi dây chuyền bị rơi khi nãy. Tôi phủi bụi mặt dây chuyền bị đứt dây của mình lên. Tôi mở nó ra xem kiểm tra và thở phào khi bên trong vẫn ổn.

“Thật may anh xử lý giùm tôi gã khách đó, tiện thể hình người nhà anh à?”

Ông chủ tiệm café nhìn tấm hình nhỏ bên trong mặt dây chuyền của tôi. Tấm hình ấy gồm một cậu thanh niên mái tóc đen với gương mặt ưa nhìn song biểu cảm cau có, khó gần. Bên cạnh là một thiếu nữ đáng yêu mái tóc vàng dài óng ả, cô dựa vào vai cậu thanh niên tóc đen cùng nụ cười rạng rỡ tựa mặt trời.

“Gần như vậy. Cya ~.”

“Bữa khác gặp lại.”

Tôi cười nhẹ rồi cất nó vào trong chiếc túi áo khoác rời rời tiệm café với lời chào người chủ tiệm. Tôi hít điếu thuốc rồi thở phà chán nản nhìn bầu trời, cái bầu trời xám xịt, không hề có nắng lẫn mưa, không quá nóng lẫn lạnh. Đã một thời tôi ao ước thời tiết quá lý tưởng này biết bao, thế nhưng tất cả chỉ vì khi đó là khi cuộc đời tôi quá đầy u ám. Khi thế giới quan của tôi đã thay đổi thì giờ tôi lại nuối tiếc cái bầu trời khi xưa cũng như muốn tát bản thân mình ngày trước biết bao.

“Haiz… đúng là mình được quỷ phù hộ chứ thần linh nỗi gì mà.”

I don't wanna know

beta na shinjitsu nara

I don't wanna know

shiranai kurai ga ii noni

Why?Why?Why?Why?

“Mới nhắc tới quỷ xong…”

Tôi nhăn nhó khuôn mặt khi cái tiếng nhạc chuông của tôi rung lên. Bởi danh bạ điện thoại tôi đếm đầu ngón tay nên nếu ai đó gọi mà không phải quảng cáo thì chỉ có thể là người quen. Và đã là người quen thì e là tôi hổng có ai đủ thân đến mức để gọi điện thoại tán gẫu cả…

“Devil may cry?”

“Vẫn pha trò được, xem ra vẫn khỏe nhỉ Nigreous?“

“Tôi đoán ông không chỉ gọi điện nói chuyện với tôi thời tiết đẹp hay mây xám cỡ nào đâu nhỉ, Lodrich?”

Tôi thả điếu thuốc đã hút được hơn một nửa rồi dẫm lên tắt lửa với biểu cảm chua chát.

“Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn nếu anh không thích vậy. Tôi có việc mới cho anh.”

“Tôi từ chối được không?”

“Từ chối không phải lựa chọn.”

Tôi ôm trán một cách đau đớn rồi tìm một băng ghế bên đường ngồi để ráng bình tĩnh hơn. Xem ra đây là số lần nhiều như dãy số nguyên tố tôi bị ép làm việc dù chẳng muốn nhận. Tôi bắt đầu nghĩ tới hướng đưa ra ý kiến nhờ cấp trên nghĩ đến lựa chọn thứ hai.

“Đám đồng nghiệp khác của tôi đâu?”

“Tụi nhát gan đó chuồn cả lũ rồi.”

“Cảnh sát?”

“Anh muốn nghĩa trang chật đất hơn à?”

“Công ty Guardian (vệ binh) đâu?”

“Đám đó mới tạch xong, không coi tin tức à?”

“Thế đám X-men mặc đồ bó?”

“Mới bị tụi Guardian điều đi viễn chinh cả lũ rồi.”

“Vậy nhà thờ Domain of Trinity (lãnh địa của ba ngôi)?”

“Đợi tụi đó đi thập tự chinh Jerusalem xong thì cả Dreamlands chìm rồi.”

“Haiz…”

Tôi ngả lưng vào dãy ghế lề đường mà chán đời khi cả một danh sách lựa chọn của tôi bị từ chối thẳng thừng. Tôi ráng dành thời gian ổn định lại tinh thần của mình cũng như ráng chấp nhận hiện thực cay đắng. Mấy tổ chức lớn đều muốn đi chiến các lục địa năm xưa để giành lại lãnh thổ trong khi quên bảo vệ nơi này một cách hiệu quả.

“Anh nên biết tôi là người giúp anh không bị đám nhà thờ, cảnh sát hay cái công ty quái đản kia hốt đấy. Chưa kể đến việc tôi chưa giúp mấy chủ casino cấm anh động tới máy đánh bạc.”

“Rồi rồi tôi nhận, làm ơn đừng cứ hù tôi như thế chứ. Đằng nào ông cũng biết tôi éo tránh được mà.”

“Tốt.”

Tôi chấp nhận cái rụp trước khi đau đầu hơn bởi mấy lời ‘nhắc nhở nhẹ nhàng’ của Lodrich.

“Nhiệm vụ này phần thường là 7000 DLD, như mọi khi tôi sẽ cho anh hưởng ứng một nửa phần thưởng và cung cấp đồ nghề cần thiết cho nhiệm vụ.”

“Thế thì tốt… mặc dù tôi cũng sợ cái sự ưu ái của ông lắm.”

Tôi thở dài rồi hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần nghe thông báo của ông ta về công việc.

“Như mọi nhiệm vụ, anh sẽ được cung cấp bộ đồ chống phóng xạ cũng như chống đạn đặc chế, cặp kính nhìn đêm, đạn dược dùng để chuyên dùng việc đi săn. Địa điểm là nông trại Miller, hãy đến đó tìm kiếm mục tiêu rồi xử lý. Và hãy nhớ, đừng tiếp xúc thứ gì mà không mặc bộ đồ bảo hộ!”

“Nghe ổn phết.”

“Vậy anh cần gì thêm?”

“Đạn. Thật nhiều đạn.”

“Tôi sẽ gửi anh tiền hưởng ứng vào tài khoản ngân hàng và chi tiết nhiệm vụ cho anh vào tin nhắn.”

“Đã rõ.”

“Và chúc làm nhiệm vụ thành công và sống sót trở về, Nigeros.”

Tôi cất điện thoại vào túi sau khi nghe thông tin của cả mớ công việc đã được giải thích một cách ngắn gọn, đầy đủ chi tiết tôi quan tâm.

“Được rồi, giờ mình đi gom đồ nghề làm việc thôi.”

Tôi lẳng lặng thẳng tiến tới nơi tiếp theo để chuẩn bị cho công việc đột xuất tối nay.

--- Tại thánh đường Domain of Trinity---

Tôi lặng lẽ bước đến cửa sau của thánh đường nguy nga tựa một tòa lâu đài thuộc phía đông thành phố Arkham. Bước vào trong, tôi có thể nghe được tiếng loa từ buổi lễ thường lệ của họ. Đây là nơi không chỉ giữ vựng niềm tin cho họ mà còn là hai trong số trụ cột cuối cùng của nhân loại.

“À, lại là anh, chúc một ngày tốt lành.”

“Yo ~.”

Một tu sĩ bắt gặp tôi đi vào mà nói lời chào với một nụ cười thân thiện.

“Anh tới đây bữa nay có việc gì à, Mr.Geogre?

“Như mọi khi thôi.”

“Tôi hiểu rồi, xin đợi một lúc.”

Vị tu sĩ ấy gật đầu hiều chuyện rồi đi vào trong. Sau một lúc cậu ta quay lại với can nước 5 lít đem ra đưa tôi.

“Của anh đây.”

“Cảm ơn, và chút lòng thành từ tôi đây ~.”

“Thật ngại quá, tôi là người phải cảm ơn anh mới đúng.”

Tôi nhận can nước rồi lấy trong túi một phong bì đựng 100 DLD cho cậu ta rồi quay đầu rời nhà thờ như thường lệ.

“Ah, là anh Geogre, chào buổi sáng ~.”

“Yo Joanna.”

Một cô gái trẻ tóc vàng chưa tới 20 trong bộ đồ nữ tu màu đen với trùm đầu đi tới thân thiện bắt chuyện tôi. Lý do cô ấy cũng đi cửa sau thánh đường như tôi thì không lạ gì vì tôi thấy cô ta trên TV suốt, một cô gái trẻ được nhiều người tôn sùng là thánh nữ. Tôi biết họ không phải chỉ tôn kính cô nàng này cho vui mà vì lòng tốt và những khả năng tựa như phép mầu trong kinh thánh mà cô sở hữu nữa. Không nói ngoa thì khả năng Joanna là đấng cứu thế của thời đại này cũng nên.

“Anh có hứng thú với nhà thờ à?”

“Nah, tôi chỉ tới mua nước thánh như mọi khi thôi. Trái lại tôi hứng thú với cô hơn đấy.”

“Anh thật khéo đùa đấy Geogre.”

“Heheh ~.”

Cô nàng tu sĩ ấy khẽ cười và vỗ vai tôi một cách thân thiện cứ như bạn lâu năm.

“Với một người không sùng đạo nhưng luôn đến mỗi tuần quyên góp cho nhà thờ thì thật kỳ lạ đấy.”

“Đừng để tâm, tôi chỉ là một ông chú rảnh rỗi sinh nông nỗi thôi. Tiện thể mớ nước thánh này giúp mấy người bạn tôi khỏe khoắn hẵng ra đấy, cả lưng của tôi cũng hết mỏi ~.”

“Thật tốt khi nghe điều đó.”

Joanna đề cao sự rộng lượng của tôi, mặc dù thành thật mà nói tôi chỉ trao đổi không hơn không kém. Nhận một dịch vụ với một chi phí tương xứng, dù là miễn phí nhưng tận dụng nó thì sẽ gây ảnh hưởng xấu với tâm trạng, cách nhìn nhận của người khác về tôi. Coi như số tiền ấy là chi phí đảm bảo sự bình yên của tôi.

“Cầu chúa phù hộ cho người đầy lòng bác ái như anh.”

“Nah, chúa nên để tâm con dân của ngài ấy hay người thiện lành hơn. Nếu có thì tôi muốn sự phù hộ một sơ xinh đẹp như cô hơn đấy.”

“Heheh, chúc anh ra về bình an, Geogre.”

“Cô cũng thế ~.”

Tôi vãy nhẹ tay chào cô nàng tu sĩ đó rồi đem can nước thánh lên xe motor, lên tay ga rồi phóng đi.

--- Tại của hàng tiện lợi Guardian---

“Oh, lại là ông chú nữa à?”

“Gọi ông chú thì hơi quá đấy, tôi chưa tới 40 đâu.”

“Heheh, ai bảo nhìn ông anh già quá chi ~.”

Owen, cậu thanh niên tóc nâu chừng 20 trông của hàng tiện lợi trực thuộc Guardian Company (Công ty vệ binh), nơi sản xuất tự điện, nước và mọi nhu yếu phẩm hiện tại của Dreamlands. Cậu ta là nhân viên mới gần đây và là người bắt chuyện với tôi, thêm nữa còn rủ tôi chơi cùng mấy game online như Code Vein, Monster Hunter nữa. Tôi đặt can dầu ăn lên quầy tính tiền rồi lấy ví để tiền cho cậu ta.

“Cơ mà trông cậu có vẻ làm việc ổn định nhỉ?”

“Hahah, tuy hơi chán vì nhàm chút nhưng công việc này đúng nghĩa việc nhẹ lương cao nên. Chưa kể tôi lại dễ dàng vừa chơi game, coi film với nghe nhạc lúc vắng khách ~.”

“Yah, công ty này tạo việc làm ổn định và người dân còn cần thì cậu còn phè phởn dài dài.”

“Phải phải ~.”

Owen ta hí hửng với việc sống cực kỳ yên bình và ổn định của mình. Với cái thời đại mà sự tiêu cực và tinh thần ưu uất là chuyện thường tình thì sự lạc quan của cậu ta là điều rất đáng khen. Mặc dù không phải nói xấu nhưng tôi mong người quá lạc quan như cậu ta không phải chết yểu, vô bệnh viện tâm thần hoặc bị tàn phế.

“Mà già rồi, ăn đồ chiên xào nhiều coi chừng cao mỡ máu mà chết nghẻo đấy.”

“Khỏi cảnh báo, hơn nữa tôi ăn uống balance and healthy (cân bằng và lành mạnh) lắm.”

“Hahahah.”

Cậu ta cười khằng khặc mà bông đùa với tôi. Nhận định đó cũng chẳng sai nếu ai đó thấy một gã đàn ông như tôi lại mua dầu ăn đều đặn mỗi tuần. Dù sao thì cũng không có gì bất ổn nếu cậu ta cũng quan tâm sức khỏe của một khách hàng như tôi.

“Nhờ đừng có đi đêm đấy, có làm việc trễ thì nên ở lại chỗ làm thì hơn.”

“Cảm ơn sự quan tâm của ông anh.”

“Cya Owen.”

“Về mạnh giỏi nghen, và nhớ coi chừng tên sát nhân Jojo ~.”

“Rồi rồi ~.”

Cậu ta cười khì rồi nói lời chào pha bông đùa song cũng nhắc nhở tôi khi chỉ tay về tấm hình truy nã dán gần đó. Tôi mỉm cười rồi rời cửa hàng tiện lợi bằng chiếc xe motor với can dầu ăn và nước thánh mà lái trở về nhà.

--- 20 phút sau tại ngoại ô bên ngoài thành phố Arkham---

“Haizz, mệt thật… và lão Lodrich gửi hàng tới sớm phết.”

Trước cửa căn nhà hoang nhỏ bằng gỗ thuộc ngoại ô, tôi thấy một thùng gỗ cỡ lớn được đặt ngay cạnh lối vào. Trên thùng có tờ giấy ghi tên người gửi chẳng ai khác ngoài ông sếp cộc cằn của tôi. Tôi uể oải xách từng can nước cho tới thùng hàng vào căn phòng nhỏ bé của tôi. Thùng gỗ được cậy ra với bộ độ chống phóng xạ đen thui, kính nhìn đêm, ngoài ra có rất nhiều đạn cỡ .30 Carbine nằm bên trong.

Tôi lấy mớ đạn nhúng đầu đạn vào nước thánh rồi nạp chúng vào những bặng đạn. Kế đến cất khẩu súng HK-MP7A1-2 ưa thích của mình cùng mớ đạn vào trong một cái túi đeo vai. Tội đổ một ít dầu ăn và nước thánh vào hai chai nước suối 250 ml đeo hai bên túi đeo ai.

hai can dầu ăn và nước thánh thì tôi cất vào một chiếc vali xách tay. Mấy công đoạn này cũng khiến tôi mất trong 20 phút khi làm một cách chậm rãi, chán nản.

“Ah… quên mất.”

Mất một lúc để tôi nhớ ra mình đen đeo mặt nạ da. Tôi cởi nó ra với cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết. Khi nhìn thấy mặt trời gần tắt nắng, tôi bật đèn lên rồi cởi chiếc áo khoác rồi nhìn bên ngoài của sổ nhìn bầu trời xám xịt mà lẩm bảm một cách chán nản.

“Chẳng biết chúa có phù hộ cho một tên bị xem là sát nhân như mình không, nhưng coi bộ lũ Eldritch thì nhiều quá mức cần thiết rồi.”

Bạn đang đọc Sabata Saga - Eldritch Knight sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.