Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng thân quốc thích, tôi có thể thêm tiền (1)

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

- Cậu là hoàng thân quốc thích đệ nhất Thành Thiên Kinh, chạy tới kiếm công danh Võ cử nhân là do ăn no rỗi việc à?

Kỷ Uyên dùng khuôn mặt kinh ngạc kia để thể hiện ra suy nghĩ thật sự của bản thân.

Không nghĩ rằng tên tiểu bạch kiểm tuấn tú một thân phú quý này lại có địa vị lớn như vậy!

Vì sao Thông Bảo tiền trang không tầm thường?

Nó là thương hội đứng đầu thiên hạ!

Hơn nữa nó là thương hội duy nhất triều Cảnh được triều đình khâm định, tên hiệu được lục bộ chính thức công nhận!

Bây giờ tiền giấy được từng bước phát hành ra toàn thiên hạ, đang nằm trong tay của chủ nhân Thông Bảo tiền trang.

Hàng trăm hàng ngàn chi nhánh của nó mở rộng đến các quận huyện và châu phủ, có thể nói là ở khắp mọi nơi, tiền trang này chuyên môn gửi rút tiền, trao đổi tiền vàng, ký phát cho vay để làm ăn.

Nếu như so sánh thì đại khái chính là ngân hàng trong đời trước của Kỷ Uyên, hơn nữa còn là kiểu ngân hàng hợp nhất bốn loại.

Cho nên ở thành Thiên kinh, thường có người nói đùa rằng ông chủ lớn của Thông Bảo tiền trang kia mới thật sự là Hộ bộ thượng thư.

Mỗi năm khi cứu trợ thiên tai, phát thóc chống nạn đói, ông ta đóng góp rất lớn.

Lúc Thánh nhân lâm triều, ngay cả việc nhỏ như tu sửa hoàng thành hay lớn như xây cung điện vốn thuộc về Công bộ thì đều giao cho vị ông chủ lớn kia đi làm, có thể thấy ông ta rất được Thánh nhân coi trọng.

Đương nhiên, có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lập nên một tiền trang như vậy, đồng thời khiến cho nó trở thành ngành nghề đi đầu, không phải là vị đại lão bản kia có năng lực xuất chúng, thủ đoạn hơn người, cũng không phải mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cân bằng giữa triều đình và giang hồ gì đâu.

Nguyên nhân thật ra rất đơn giản.

Người ta có một người chị ruột là hoàng hậu ấy mà.

Người người đều biết, xuất thân của Thánh nhân thấp kém, vị Hiền Đức hoàng hậu kia chính là thê tử kết tóc của Thánh nhân, tình cảm không hề tầm thường.

Chỉ cần có thể có quan hệ thân thích, cơ hội lên như diều gặp gió gần ngay trước mắt, càng đừng nói là người nhà có quan hệ máu mủ.

- Kỷ huynh, vì sao cậu lại dùng ánh mắt như nhìn đồ đần để nhìn tôi vậy?

Trịnh Ngọc La nhíu mày lại, ngửa đầu hỏi.

Tuổi của y và Kỷ Uyên không cách nhau nhiều lắm, nhưng dáng người lại thấp hơn một đoạn.

- Thông Bảo tiền trang thật sự là nhà cậu mở? Mấy phiên vương kia nhìn thấy cậu còn phải thân mật kêu một tiếng 'Cữu biểu đệ' à?

Kỷ Uyên liếc xéo qua, không cao hứng nói:

- Nếu đổi lại là tôi thì trước tiên tôi sẽ vào Quốc Tử giám, về sau làm ở Hàn Lâm viện, cứ nhàn nhã kiếm sống, mỗi ngày xách ưng dắt chó đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tự tại biết bao.

- Nếu thực sự có lòng cầu tiến thì cậu cứ bảo dì nhỏ của cậu ban cho một thân phận thân vương nhàn tản. Nếu cậu thích đọc sách, vậy thì chọn học cung Thượng m hoặc Tắc Hạ ấy.

- Nếu muốn thiền thì đi Hoàng Giác tự, nếu có hứng thú với luyện Đan, Lão Quân sơn hoan nghênh cậu, còn nếu muốn phi thăng trảm yêu trừ ma tích lũy công đức, cửa lớn Chân Võ sơn tùy thời rộng mở.

- Trịnh huynh, rốt cuộc là cậu chán đến mức nào mới cùng đám con cháu nhà tướng và đám dân quê như tôi vất vả tranh nhau một cái công danh Võ cử nhân chứ?

Kỷ Uyên vừa nói chuyện liến thoắng, vừa ra khỏi Giảng võ đường.

Ánh trời chiều lấp lánh như ngàn vạn kim tuyến vẩy xuống trần gian.

- Kỷ huynh hiểu lầm rồi.

Trịnh Ngọc La theo sát phía sau Kỷ Uyên, sắc mặt y có vẻ lúng túng:

- Tôi gia nhập Giảng võ đường là vì tôi muốn đạp lên cái đầu chó dại của Dương Hưu, giúp bằng hữu của tôi được hả giận.

- Đối với tôi, công danh như mây bay vậy. Huống hồ cha tôi đã nói, con cháu trong nhà không được vào sĩ, chỉ làm thương nhân thôi.

- Ra ngoài không được nhắc tới tên dì nhỏ và tên của Thánh Nhân. Nếu vi phạm, nhẹ thì đánh gãy chân, nặng thì trục xuất khỏi gia môn.

Kỷ Uyên nhíu mày, vị quốc cữu đó quản con cháu nghiêm khắc như vậy sao?

Nhưng hắn nghĩ đến Hiền Đức hoàng hậu, bà có thanh danh tốt được mọi người kính yêu, nên dường như chuyện này cũng không khó hiểu lắm.

Nếu thật sự để bà nghe thấy chuyện xấu, nói không chừng bà ta sẽ chủ động vì việc nước quên tình nhà.

- Kỷ huynh, Kỷ huynh, vì sao cậu không hỏi tôi, Hoàng hậu nương nương rõ ràng họ Lạc mà không phải họ Trịnh?

Trịnh Ngọc La bước chân vội vàng, đi rất gấp rút.

- Cái này có gì khó đoán, cậu cứ thử viết ngược tên nhà mình lại mà xem, Lạc Ngọc Chân? Nghe giống như con gái vậy. Cậu sẽ không phải nữ giả nam đấy chứ?

Kỷ Uyên liếc nhìn Trịnh Ngọc La một cách vô thức, sau đó lắc đầu.

Lấy kinh nghiệm lão luyện của hắn, cho dù có giấu ngực như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng bằng phẳng như thế.

- Là Lạc Dữ Trinh! Lấy từ hai chữ cuối cùng của 'Nguyên Hanh lợi cùng trinh', đại ca tôi tên là Lạc Nguyên Hanh, nhị ca là Lạc Tử Lợi. Cái gì mà nữ giả nam trang, ông đây chính là nam! Không thể giả được!

Lạc Dữ Trinh tức giận giải thích.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.