Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong nhà không có mỏ, Thông Bảo tiền trang (2)

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

“Kỷ cửu lang này giấu diếm sâu thật, khó trách hắn không đồng ý đến võ hội của mình, hóa ra hắn thực sự có bản lĩnh!”

Trịnh Ngọc La nheo mắt lại, trong lòng cực kì thoải mái.

Dương Hưu gân cốt cường hoành, gã có thể kéo căng cung Thiết Thai, nhưng gã có thể bắn được mục tiêu cách xa năm trăm bước với độ chính xác cao như vậy sao?

Không có hơn mấy ngàn lần, vạn lần khổ luyện, cho dù lợi hại hơn nữa, yêu nghiệt hơn nữa cũng không làm được!

Chẳng qua khiến Trịnh Ngọc La kinh hãi nhất là sự quả quyết không hề để ý hậu quả của Kỷ Uyên. Nếu như Dương Hưu không bắt được mũi Huyền Kim tiễn kia thì chắc gã đã chết thật rồi.

Ai mà chẳng cân đo đong đếm cân lượng của bản thân trước khi bắn chết nghĩa tử quốc công chứ?

Vậy mà Kỷ cửu lang kia không có nửa phần do dự, cũng chính loại sát khí sắc bén này đã chọc giận Dương Hưu.

Sài Thanh Sơn đứng ở bên cạnh Ngụy Dương, khen ngợi từ đáy lòng:

- Anh thưởng thức kẻ này quả thật không phải không có đạo lý. Kỷ cửu lang này kiêu ngạo cường hoành, nhưng không đánh mất lý trí, biết tiến biết thoái, trong thô có mảnh.

- Nếu như xuất thân của hắn tốt hơn một chút thì chưa chắc không thể trở thành Đàm Văn Ưng thứ hai.

Ngụy Dương gượng cười, nghe hiểu ẩn ý cất giấu trong lời nói.

Cùng là người có tên trên bảng tông sư của Khâm Thiên giám, Tông Bình Nam đứng thứ năm, Đàm Văn Ưng đứng thứ tám.

Người trước trấn thủ núi Chiêu Dao, là đại tướng quân. Người sau ở lại Thành Thiên Kinh, trở thành trụ cột trong triều đình.

Một người đường làm quan đã đến cùng, một người thì tiền đồ vô hạn.

Tại sao lại có sự chênh lệch này?

Đơn giản chính là Tông Bình Nam xuất thân quá thấp, cộng thêm không muốn đầu nhập quan to quan nhỏ trong triều đình, nên đường đi gập ghềnh nhiều long đong, từng bước đều kém Đàm Văn Ưng.

- Hắn có thể ngồi vào vị trí Tông đại tướng quân như thế đã coi như trở nên nổi bật rồi.

Nhìn qua mũi tên bắn trúng đích cách xa hơn năm trăm bước của Kỷ Uyên, trên mặt Ngụy Dương lộ ra ý cười hài lòng.

Bản lĩnh thần xạ trăm phát trăm trúng này không kém quân tốt tinh nhuệ ở ngoài cửu biên quan bao nhiêu đâu!

Chỉ là tư thế và thủ pháp ấy của Cửu lang sao lại có chút quen mắt?

Giống như tên Trình Thiên Lý kia!

- Một người như ưng, một người như sói, xem ai đi được xa hơn.

Sài Thanh Sơn cảm thán.

Nghĩa tử của Lương quốc công kia có cỗ thú tính của yêu ma, mặc dù gân cốt cường hoành, có sự liều lĩnh, nhưng nếu đụng tới người mạnh hơn hắn, người ta càng ngang tàng, thì sớm muộn gì gã cũng sẽ có lần thất bại.

Trái lại Kỷ Uyên như một dây cung lỏng lẻo, chỉ cần gặp được minh chủ, nhất định có thể kiến công lập nghiệp.

“Yến Vương điện hạ hẳn là sẽ yêu thích kẻ này.”

Sài Thanh Sơn suy nghĩ rất nhiều, nhưng không nói gì cả.

“Cứ quan sát thêm chút thời gian, Đông cung như mặt trời ban trưa, những người kia có xuất thân có mấy ai nguyện ý tới Yến Vương phủ đấu, chỉ có một mình Đàm Văn Ưng thôi.”

Phong ba lớn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Dương Hưu dũng mãnh như thế, nhưng trong tình huống đánh không lại Sài Thanh Sơn, gã vẫn phải chịu thua như thường.

Gã kéo căng cung Thiết Thai hết cỡ, bốn mũi tên trúng bia, sau khi thi xong thì vội vàng rời đi. Trước khi đi, gã còn quay đầu, liếc mắt nhìn Kỷ Uyên.

Hiển nhiên hai người đã kết thù oán rồi!

“Đáng ra mình nên một tiễn bắn chết gã thật.”

Mắt Kỷ Uyên lóe lên sát ý.

Hắn không thích nhất là có người nhìn mình chằm chằm, nhất là một tên chó dại không có cách nào trao đổi.

Nghĩa tử Quốc công thì sao chứ?

Dù sao hắn cũng từng làm tổn hại võ quan, đánh bách hộ, thiên hộ cũng đắc tội rồi.

Nợ nhiều không ép thân, nhiều thêm một cái cũng không sao.

- Cũng không biết qua vòng sơ thí thì giảng võ đường có khen thưởng hay không? Cho ít bạc cũng được nha.

Kỷ Uyên nhỏ giọng thầm thì một câu.

Môn võ công “Kim Chung Tráo” hạ phẩm đó của hắn đang rất cần đạo uẩn để liên cấp.

- Huynh rất thiếu tiền sao?

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, là cái tên đẹp trai trên trán buộc tơ bạc.

- Bạc đương nhiên là càng nhiều càng tốt, không ai ngại ít cả.

Nghĩ đến tấm danh thiếp thiếp vàng của võ hội kia, Kỷ Uyên lại cười hỏi:

- Làm sao? Trịnh huynh muốn làm đồng tử đưa tài à?

Cặp mắt hồ ly kia của Trịnh Ngọc La lóe sáng, chớp động nói:

- Đúng dịp, thứ khác trong nhà ta không có, nhưng bạc thì có rất nhiều.

Ồ.

Mạnh miệng ghê!

Đây là trong nhà có mỏ à?

Kỷ Uyên cảm thấy người này khá thú vị, bèn cố ý hỏi:

- Dám hỏi trong nhà Trịnh huynh làm cái gì? Trong Thành Thiên Kinh, muối sắt, hàng hải, vải vóc tơ lụa… Huynh làm ngành nghề gì vậy?

Trịnh Ngọc La ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như chỉ đang đợi người khác hỏi, tràn ngập tự tin đáp:

- Đều không phải. Cha tôi mở tiền trang, Thông Bảo tiền trang Kỷ huynh đã từng nghe qua chưa?

Lần này đến phiên Kỷ Uyên không kìm được, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Khá lắm, vậy là nhà y in tiền à?

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.