Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu tiễn ở sân tập bắn (2)

Phiên bản Dịch · 1127 chữ

Trong sân tập bắn, Trịnh Ngọc La vừa hoàn thành sơ thí. Hắn ta tay cầm cung ô mộc, cung bạch ngưu đều bắn xuyên tâm bia. Chỉ có cung thiết phôi kia, bởi vì xương cốt hơi yếu, không đủ sức, khó kéo được hết cung, bắn cách năm trăm bước, mười mũi tên huyền kim chỉ có thể trúng ba bốn lần.

- Trịnh huynh, người đó chính là Dương Hưu sao?

Có người dùng tay chỉ rồi hỏi.

- Không sai, chính là hắn, một con chó điên mà thần ma đều ghê tởm.

Trịnh Ngọc La quay đầu nhìn, sắc mặt có chút khó coi. Tuy hắn ta nói là muốn trút giận cho bạn, vào Giảng Võ Đường của phường Thái An hung hăng chèn ép Dương Hưu, tốt nhất có thể cướp được công danh của đối phương. Nhưng thật sự gặp được, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Con người Dương Hưu, võ công không phải người nổi bật nhất trong thế hệ cùng trang lứa. Nhưng bản tính của gã hung hãn, có thù tất báo, chuyện gì cũng làm ra được. Lúc nhỏ bị những người của nhà quốc công khác vây đánh hội đồng, cũng không quay về cáo trạng. Chỉ đợi buổi tối đánh từng người, cầm gạch gậy đánh qua đánh lại. Người thảm nhất chính là tiểu công tử của nhà Việt quốc công. Suýt nữa bị cắn đứt cổ, chết tại chỗ. Tới nay để lại bóng ma nặng nề, nhìn thấy Dương Hưu thì trốn.

- Trước đó nghe Trịnh huynh nói tên này ngông cuồng, còn tưởng rằng là nhân vật gì, không ngờ là một ma bệnh, nhìn không ra một chút dấu hiệu gân cốt mạnh mẽ.

Người đó ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như muốn thể hiện một phen, lập tức đi tới sân tập bắn, tay cầm cung ô mộc. Hắn ta kéo cung bắn giỡn với Dương Hưu đứng ở bên ngoài, ra vẻ khiêu khích.

- Đồ ngu xuẩn này... hỏng chuyện rồi!

Trịnh Ngọc La không kịp ngăn cản, không khỏi che gương mặt tuấn tú lại, hắn ta đã đoán được vị Vương nhị lang của nhà kiêu kỵ úy sẽ rơi vào kết cục gì.

- Muốn chèn ép Dương Hưu, cũng phải có bản lĩnh thật sự! Nếu là Kỷ cửu lang của Bắc Trấn phủ ti lần trước, nói không chừng có thể được, Vương nhị lang ngươi là cái cọng khỉ khô gì...

Quả nhiên, Dương Hưu vốn muốn thi xong thì rời đi đã nhếch miệng cười, vô thanh nói:

- Sính Nhi, đây là bọn họ chọc ta.

Chỉ thấy gã đi tới sân tập bắn, cũng chọn một cây cung ô mộc, yên lặng chờ đợi.

Vương nhị lang thấy vậy, tưởng rằng muốn so xem ai bắn trúng bia nhiều hơn.

Hắn ta cười rạng rỡ, lập tức giương cung, kéo kịch cung.

“Vèo” một tiếng, mũi tên bạch vũ đó bay ra.

Sau đó! Nứt ra hai đoạn! Không trúng bia!

- Dương Hưu ngươi đây là làm cái gì?!

Vương nhị lang tức giận hỏi.

Vừa rồi hắn ta vừa buông lỏng dây cung, Dương Hưu với bộ xương gầy như que củi, giống như một ma bệnh kia cũng bắn một mũi tên, bất tri bất giác, chẻ gãy mũi tên bạch vũ đó của hắn ta. Dựa theo quy tắc sơ thí, số lần trúng bia, tổng số điểm sẽ là thành tích cuối cùng. Nếu một tên không trúng bia, vậy đương nhiên là không điểm, sẽ thua trong cuộc thi.

- Ta muốn giỡn với ngươi.

Mắt của Dương Hưu cụp xuống.

- Định lưỡng bại câu thương, cùng nhau bị loại sao? Coi thường người khác quá rồi!

Lồng ngực Vương nhị lang phập phồng vì tức giận, cười lạnh nói:

- Tiểu gia không tin ngươi lần nào cũng có thể làm được!

Bắn trúng tâm bia cố định và bắn gãy mũi tên đã bắn đi của người khác, độ khó của hai chuyện này, căn bản không thể so sánh. Vương nhị lang cũng không nói nhiều, thi triển cách bắn nhanh mà cha từng dạy. Trong một giây, hai mũi tên bắn ra!

“Bụp bụp!” Hai mũi tên bạch vũ giống như phi điểu bẻ gãy cánh, bỗng dưng không có sức mà rơi xuống mặt đất.

- Dương Hưu ngươi đừng hiếp người quá đáng, cha của ta là kiêu kỵ úy Vương Trung Thành!

Vương nhị lang mặt mày âm trầm như nước, trong lòng biết hắn ta đã xem thường nghĩa tử của Lương quốc công này.

- Ta đâu có giỡn với cha của ngươi, nhắc tới tên của cha ngươi làm gì?

Dương Hưu vẫn mang vẻ mặt không cảm xúc, yên lặng chờ đợi. Giống như Vương nhị lang không bắn tên, gã không kéo cung.

“Vèo vèo vèo vèo!” Tên bắn như mưa!

Bị sỉ nhục như vậy ở trước mặt của mọi người, Vương nhị lang đó tức phát điên, dùng hết cung ô mộc thì đổi cung bạch ngưu. Cho dù tiêu hao hết tất cả mũi tên, cũng không thể bắn trúng bia một lần.

- Chưởng sự, như này phải tính thế nào?

Ngụy Dương nhíu mày hỏi.

Cho dù Vương nhị lang khiêu khích trước, tự làm tự chịu. Nhưng nhìn vẻ mặt của Dương Hưu, dường như không muốn dừng như vậy. Tiếp theo mấy thí sinh lên sân, đều bị gã dùng đủ mọi cách bắn gãy tên, không trúng bia được.

- Kệ hắn, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm trông thi, không nhúng tay vào xích mích.

Sắc mặt của Sài Thanh Sơn tái xanh, nhưng cũng không chọn ra tay. Ở trong sơ thí các đời, không thiếu cảnh đấu tiễn như vậy. Chưởng sự, giáo đầu đều nhắm một mắt mở một mắt, để mặc thí sinh so đấu.

Miệng của Ngụy Dương đóng mở, cuối cùng thì duy trì im lặng. Nhất thời, trong sân tập bắn mũi tên bị bắn gãy rơi xuống như mưa. Các thí sinh tức giận nhìn Dương Hưu, nhưng không làm gì được người này, chỉ đành mắng chửi “đồ khốn” ở trong lòng!

- Còn có ai muốn giỡn với ta nữa?

Liên tiếp đánh bại bảy tám người, Dương Hưu không chút phong phạm ngồi ở trên đất, nhặt mấy viên đá vụn nói. Sức lực của gã lớn, nội khí đầy đủ, tóm lại ánh mắt chuẩn xác, những thí sinh ở đây không ai là đối thủ của gã. Thậm chí không cần kéo cung, mấy viên đá vụn là đủ rồi.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, một giọng nói bình tĩnh bỗng cất lên:

- Ta muốn thử.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.