Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ưng lườm sói nguýt, trời sinh xung đột (1)

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

- Tôi muốn thử xem.

Vạt áo Vân Ưng tung bay, xuất hiện ở cửa lớn nội viện Giảng Võ Đường.

Giọng nói của hắn bình thản, lại giống như kinh lôi.

- Trên đường bị chậm mất một lúc nên đến hơi trễ, thật ngại quá.

Kỷ Uyên nhìn Ngụy giáo đầu phía xa, gật đầu cười nói.

Hắn không ngờ được rằng bản thân còn có thể bắt kịp trò hay này.

Chỉ là luyện công như mọi ngày xong, sau đó lúc ra cửa bị láng giềng hai bên ngăn cản ở đầu ngõ một lát.

Vậy mà lại đụng phải cái tên Dương Hưu mà mình đã nghe nhiều lần đến mức tai sắp thành kén.

Đây gọi là gì?

Ưng lườm chọi sói nguýt?

Ánh mắt Kỷ Uyên lạnh lùng quét qua thân thể gầy như que củi kia, cố tình dừng lại ở cái cổ kia hồi lâu.

Hắn ta thực sự có thể khiến hai vai bất động mà vẫn có thể quay đầu ra đằng sau hả?

Hắn có chút hiếu kỳ.

Người kia vẫn ngồi xổm trên mặt đất như cũ, cặp mắt xanh mơn mởn lóe ra tinh mang.

Không biết vì sao, rõ ràng là lần đầu gặp mặt nhưng Dương Hưu lại rất muốn xé nát tên đề kỵ mặc bộ Vân Ưng phục kia.

Nỗi lòng vốn bực bội bỗng nhiên không ngừng xuất hiện một cỗ sát khí.

- Sính nhi nói, muốn mình ít gây chuyện... Không gây chuyện, không gây chuyện.

Gã yên lặng lẩm nhẩm, cố gắng kiềm chế cảm giác kích động ấy.

Dường như hành vi dùng cục đá đánh gãy mũi tên của thí sinh khác cũng không tính là gây chuyện .

- Hắn chính là tên vẫn luôn được người ta ca ngợi đó hả? Kỷ Uyên Kỷ cửu lang?

Sài Thanh Sơn nhíu mày, võ học Nho môn thiên về cách dưỡng tinh khí thần và càng mẫn cảm với khí kình của người luyện võ.

Thế nên lần đầu tiên ông nhìn thấy Dương Hưu đã nói kẻ này là hạt giống nhà binh trời sinh, có một cỗ khí chất sát phạt dày đặc.

Bây giờ sau khi nhìn thấy Kỷ Uyên thì lại càng như thế.

Khí chất của hai người quả thực không khác biệt lắm, thậm chí còn mơ hồ có chút tương khắc.

- Không sai, cửu lang lớn lên ở quân trấn Liêu Đông, bây giờ đang làm đề kỵ ở Bắc Trấn phủ ty. Hắn một thân gân cốt mạnh mẽ, sức lực như hổ, chỉ so thân thể thôi cũng tuyệt không thua Dương Hưu từng nuốt nội đan Giác Mãng.

Ngụy Dương khụ một tiếng.

- Lão phu biết rõ ý của ngươi, sợ người đại tài như vậy lại bị dòng dõi cao quý phía trên ghen ghét đố kỵ, nên bảo ta đứng ra bảo vệ hắn khi cần thiết.

Sài Thanh Sơn khẽ vân vê bộ râu dài, cười ha ha nói:

- Hắn vào Giảng Võ Đường của phường Thái An thì đương nhiên lão phu sẽ dốc hết sức mạnh bảo vệ hắn. Chỉ là, Ngụy giáo đầu yêu thích thiếu niên Lưu Đông này như thế, là vì cảm thấy hắn có mấy phần giống mình sao? Lúc trước ông cũng. . .

Mặt mày Ngụy Dương lạnh tanh, lên tiếng ngắt lời nói:

- Chưởng sự cứ xem cửu lang đọ sức với nghĩa tử của Lương quốc công một trận đi, một người mắt duệ như ưng, một người sói nhìn chi tướng, đều là đại tài. Vòng sơ loại của hai mươi tư phường trong nội thành cũng chưa chắc có thể đặc sắc như thế này!

Sài Thanh Sơn khẽ gật đầu, nhìn về phía sân tập bắn:

- Tổng thể mà nói, lão phu coi trọng Dương Hưu hơn một chút. Bây giờ gã ước chừng là Nội luyện đại viên mãn, chính thức đi vào Phục khí nhất cảnh, cho dù là cây cung Thiết Thai kia cũng có thể kéo ra được. Kỷ cửu lang thì hơi kém một chút, kỹ năng bắn cũng không phải là sở trường của hắn, lần tỷ thí này chắc sẽ phải chịu thiệt rồi.

Ngụy Dương im lặng.

Ông ta hiểu được đạo lý này.

Từ trình độ võ công, kỹ thuật bắn tên hay chênh lệch xuất thân. . . Mọi thứ Kỷ Uyên đều không bằng.

Nhưng trong lòng Ngụy Dương vẫn không phục.

Ông ta nhớ tới rất lâu trước đó, cấp trên Đại đô đốc Đàm Văn Ưng có nói một câu ——

Trên đời này có một số người chẳng thể nói đến đạo lý với họ, chẳng hạn như Thánh nhân, hay Yến Vương cũng thế.

- Không biết… cửu lang có như vậy hay không?

Trong mắt Ngụy Dương hiện lên một tia hy vọng.

Cùng lúc đó ở bên ngoài sân, Trịnh Ngọc La siết chặt nắm tay, không ngừng lẩm bẩm:

- Tên kia không chịu đến hội võ của ta thì sao mà đỡ nổi Dương Hưu!

Người duy nhất hắn ta coi trọng bên trong Giảng Võ Đường của phường Thái An là Kỷ Uyên.

Trừ hắn ra, Triệu Thông gì đó hay Vương nhị lang đều kém hơn một chút.

Từng ánh mắt ẩn chứa cảm xúc không giống nhau bất giác lại tạo nên một bầu không khí căng thẳng.

Vẻ mặt Kỷ Uyên ung dung, cất bước đi về phía sân tập bắn.

Ánh mắt quét qua, tay phải nắm lấy cây cung bằng gỗ mun người hầu đưa lên.

Bàn tay trái rót nội lực, nhanh như cắt cắm mười cái mũi tên lông chim vào mặt đất màu vàng phía dưới.

Sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Dương Hưu, khóe miệng cong lên cười nói:

- Bắc Trấn phủ ty Kỷ Uyên, xin chỉ giáo.

Dòng dõi nhà tướng cao quý thì sao?

Nghĩa tử phủ Quốc Công thì đã sao?

Ai mạnh ai yếu so qua mới biết được!

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.