Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ thí võ cử, kỳ nhân Dương Hưu (2)

Phiên bản Dịch · 905 chữ

Sơ thí của Giảng Võ Đường là cưỡi ngựa bắn cung, tổ chức ở sân tập bắn ở nội viện. Thí sinh không nhiều, cộng hết lại thì có khoảng ba bốn mươi người rải rác ở bên ngoài sân, họ đang thì thầm to nhỏ thảo luận điều gì đó.

Trong sảnh đường, một ông lão áo đen tóc trắng, trông đầy tri thức bỗng đi ra, ông ta ngẩng đầu đứng thẳng, mở miệng nói:

- Cuộc sơ thí này chia thành ba loại bia năm mươi bước, hai trăm bước, năm trăm bước. Cung cũng như vậy, cung hắc mộc, cung bạch ngưu, cung thiết phôi. Mỗi thí sinh ba túi tên, mỗi túi mười tên, người trúng bia nhiều thì thắng.

Ông lão này nói chuyện rất khỏe khoắn hùng hồn, truyền khắp nội viên, hơn nữa có loại ý vị cương mãnh kiên định, nhìn một cái là biết công lực tinh thâm, không giống phàm tục.

Ông ta chính là chưởng sự của Giảng Võ Đường ở phường Thái An, Sài Thanh Tùng, chủ yếu chịu trách nhiệm tuyển thí sinh, chấm thành tích khảo hạch, báo cáo lên lục bộ. Phẩm cấp của chức vị này không cao, nhưng lại an nhàn, do người đức cao vọng trọng của Quốc Tử Giám đảm nhiệm, không thể coi thường.

- Chúng ta ghi nhớ lời của chưởng sự.

Trong lòng các thí sinh rung lên, mọi người không dám mắc sai lầm, lũ lượt gật đầu đáp lại.

Người đời đều biết, 3000 năm trước, bách gia lấy võ đứng đầu. Đặc biệt là Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo áp dụng rộng nhất, thành tựu cao nhất. Các thần công tuyệt học đỉnh cao năm đó, phần lớn xuất thân từ đó. Cho dù Binh gia trong thời kỳ hưng thịnh, cũng không thể không thừa nhận sự thật này.

Vì vậy, tuyệt đối đừng xem thường nho sinh bạc đầu vẫn còn học. Người ta rất có khả năng mở miệng là một bài thơ từ uyên thâm, biến ra kiếm khí mênh mông, lấy một địch trăm.

- Ngụy giáo đầu, thiếu niên Liêu Đông mà ông khen trước đó đang ở đâu?

Ông lão cười ha ha, hỏi.

- Hồi bẩm Sài chưởng sự, người còn chưa tới.

Ngụy Dương cũng không lo lắng, còn khá nhiều thời gian mới tới giờ thi. Trừ phi hắn bỏ thi, trực tiếp không đến, nếu không không tới mức tới muộn mà bỏ lỡ.

- Ta xem trên danh sách, hắn là phẩm tướng thượng đẳng có sức lực như hổ? Cưỡi ngựa bắn cung ở vòng sơ thí khả năng có thể đứng đầu?

Ông lão lại hỏi.

- Vị trí đầu chắc không được, tuy Kỷ Uyên là con cháu của nhà quân ở Liêu Đông, cưỡi ngựa bắn cung đều biết, nhưng chưa chắc giỏi. Sài chưởng sự ngài cũng biết, kỹ năng bắn cần ma luyện nhiều ngày, không cầm cung bắn bia hàng nghìn tới hàng vạn lần, khó thành người tài.

Ngụy Dương thở dài một tiếng.

Ông ta không hề xem thường bản lĩnh của Kỷ Uyên. Chỉ là hạng mục bắn tên này, nhà nghèo quả thật rất thiệt. Một chiếc cung ô mộc bình thường cần khoảng bốn mươi lượng bạc, tiêu tốn mũi tên càng không cần nói, không có chút của cái là không chống đỡ được. Cộng thêm không thể chỉ bắn bia cố định, vào hai mùa xuân – thu đều phải lên núi săn bắn, bắn giết gà rừng, thỏ rừng, nai... Mỗi một khoản này cộng vào, ngay cả nhà giàu bình thường của trong thành Thiên Kinh cũng không chống đỡ được.

- Sài chưởng sự, vị nghĩa tử của Lương quốc công kia cũng còn chưa tới sao?

Ngụy Dương nhíu mày hỏi.

- Dương Hưu à... người này hung danh vang xa, không giống người có tính cách tuân thủ quy tắc, đâu biết tới sớm chứ.

Ông lão lắc đầu liên tiếp, nếu không phải quản gia của Lương quốc công tới cửa nhờ vả, ông ta không tiện từ chối. Ông ta không muốn phá lệ, nhảy qua quy trình đăng ký danh sách, nhận thẳng đối phương.

- Dương Hưu mười bảy tuổi thì bị Lương quốc công đuổi khỏi Thiên Kinh, điều tới tiêu diệt phủ Tây Sơn, lúc đó hắn ở tầng thứ Nội Luyện, hiện nay chắc đã đại thành rồi.

Mắt của Ngụy Dương hơi nheo lại, không khỏi lo lắng cho Kỷ Uyên. Nghe nói vị nghĩa tử của Lương quốc công đó, lúc bé bị cha mẹ vứt bỏ, cho một con sói mẹ nuôi lớn. Hồi báy, tám tuổi xuống núi trộm đồ ăn, bị hai mươi mấy thôn dân vây tại chỗ, suýt nữa bị đánh chết. Trên đường áp tải đi gặp quan thì ngẫu nhiên gặp được gia đình của Lương quốc công. Không biết có được vận may kiểu gì thì trở thành nghĩa tử. Mười hai tuổi Ngoại Luyện đại viên mãn, mười bảy tuổi tiến vào tầng thứ Nội Luyện.

Sau đó lọt vào võ bảng do Khâm Thiên Giám thiết lập, được đánh giá là “hung bạo như sói, sát phạt dứt khoát”.

- Hiếm khi Giảng Võ Đường này của chúng ta cũng có thể có mấy nhân tài.

Ông lão ngẩng đầu nhìn sắc trời. Thời gian tới rồi.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.