Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu toan, võ hội (2)

Phiên bản Dịch · 891 chữ

Bằng! Bằng! Bằng!

Mũi tên lao ra khỏi dây cung như xé rách không khí, tạo thành ba tiếng xé gió.

Ba mũi tên như sao băng rơi xuống, hầu như cùng một lúc trúng hồng tâm cách nơi bắn khoảng ba trăm bước.

Vì lực bắn rất mạnh nên mũi tên nào cũng xuyên thấu hồng tâm.

- Giỏi cho Liên Châu tiễn! Huynh kéo cường cung 120 cân, ba mũi tên đều trúng đích! Công phu nội luyện của Trịnh huynh đệ rất giỏi đấy!

Trong diễn võ trường phạm vi năm trăm bước, Trịnh Ngọc La đầu buộc tơ bạc, người mặc áo choàng trắng, vừa thu cung. Gã đứng thẳng, thái độ bình tĩnh không hề đắc ý, trái lại còn thở dài:

- Nghe nói tinh nhuệ ngoài cửu biên quan phải giương đại cung bằng sắt nặng 500 cân, kéo thành trăng tròn liên tục mười lần mới tính là đủ tiêu chuẩn. Mũi Huyền Kim tiễn phá giáp phá khí phải bắn ra 800 bước mới được… Bản lĩnh của tôi đâu là gì so với bọn họ đâu.

Vây quanh Trịnh Ngọc La là đám thiếu niên áo gấm, ai nấy đều ăn mặc quý phái, khí huyết mạnh mẽ. Bọn họ đều là đệ tử nhà tướng đến đây tham gia võ hội.

Người vừa rồi lên tiếng có vóc dáng cao ráo, tầm chừng hai mươi tuổi, đã cập quan. Y vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái, cười nhạt:

- Mười bảy vệ cửu biên chính là đám hổ lang hung hãn nhất triều Cảnh chúng ta, người bình thường sao mà so được chứ.

- Đúng rồi, ta nghe nói trưởng bối nhà Trịnh huynh đệ có quan hệ với Đông cung Thái tử, đã vậy sao huynh lại muốn tỉ thí ở Giảng Võ đường phường Thái An ở ngoại thành chứ?

- Tự nhiên hạ thấp thân phận của mình, còn gặp phải cái thằng điên Dương Hưu nữa.

Trịnh Ngọc La nhếch đôi mắt hồ ly, ngẩng đầu đáp:

- Ô huynh à, do tôi muốn thử xem thực lực cái thằng Dương Hưu có tướng sói liếc kia ra sao ấy mà!

Thanh niên được gọi là “Ô huynh” chính là Ô Trường Lăng, con trai trưởng của Thượng thư đương triều.

Y từng đạt giải Võ cử nhân phường Quang Đạo năm ngoái, có thể xưng là kẻ tài văn võ song toàn.

- Dương Hưu từng đắc tội với Trịnh huynh hả?

Nghe Trịnh Ngọc La nói vậy, Ô Trường Lăng cũng không cảm thấy lạ lùng.

Dương Hưu chính là con chó dại được công nhận rộng rãi trong thành Thiên Kinh, gã ta làm việc bất chấp hậu quả, đắc tội không biết bao nhiêu người.

Nếu không phải gã là nghĩa tử của Lương quốc công thì chắc gã đã chết trăm ngàn lần rồi.

- Tôi ra mặt vì bạn bè thôi.

Trịnh Ngọc La đáp mập mờ, không nói rõ.

Ô Trường Lăng cũng không hỏi sâu thêm, y cười:

- Dương Hưu không dễ đối phó đâu. Gã học võ công hồi xưa Lương quốc công dùng để xông xáo giang hồ, lại từng nuốt một viên nội đan của giác mãng, nên lực vô cùng lớn, da dày thịt béo. Võ giả phục khí đại thành cũng không phải đối thủ của gã đâu.

- Mà đúng là ngoại thành tàng long ngọa hổ thật, phường Thái An trừ Trịnh huynh và Dương Hưu còn có một tên đề kỵ ty phủ Trấn Bắc phải không? Hắn tên gì nhỉ?

Trịnh Ngọc La đổi sang một cái Bạch Ngưu cung sức nặng hơn, gã giương cung, bắn hai mũi tên xuyên bia rồi mới đáp:

- Kỷ Uyên Kỷ cửu lang, hắn có căn cốt khí lực như hổ, phẩm tướng thượng đẳng, kể cả trong nội thành cũng hiếm mà có.

- Hôm qua tôi đưa danh thiếp mời hắn đến võ hội, hắn cự tuyệt. Kẻ này tính tình ngạo mạn lạnh lùng quá. Cứ nghĩ mà xem, sơ thí cung mã kỵ xạ, hắn xuất thân bình dân từ quân hộ, chắc là vẫn biết bắn tên, nhưng có thể giỏi đến đâu chứ.

- Một cái cung mạnh giá mấy chục lượng bạc, vốn tôi định mượn cớ võ hội để giúp đỡ hắn, đưa hắn cung lớn và mũi tên để luyện tập.

Ô Trường Lăng cầm Thiết Thai cung, y tùy tay kéo cung thành hình trăng tròn, nói:

- Tiếc cho ý tốt của Trịnh huynh, nhưng thực sự mà nói, thuật bắn tên không phải cứ đến nước mới nhảy là được. Thần xạ thủ nào mà không bắn mấy ngàn mấy vạn mũi mới luyện thành chứ.

- Mấy cung thủ ở Sóc Phong quan mỗi lần đại chiến đều phải bắn mười túi Huyền Kim tiễn, giết địch 50 người, nếu không làm được sẽ bị giáng xuống làm đầu bếp.

- Tay Kỷ cửu lang đó có khí lực mạnh mẽ, nâng được cột đồng ngàn cân, quả thực rất lợi hại. Nhưng thuật bắn cung không phải cứ có sức lớn là được. Xem ra lần sơ thí này hắn sẽ bị loại rồi.

Trịnh Ngọc La nhướng mày đầy phiền muộn, gã tiếc hận nói:

- Tôi vốn dĩ muốn hắn đánh bẹp uy thế của Dương Hưu mà.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.