Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nô bộc chó săn, ưng sói hung hãn (2)

Phiên bản Dịch · 890 chữ

Cơ thể khôi ngô của Ngụy giáo đầu sừng sững như núi, ép xung quanh không ai thở nổi. Ông ta vốn là võ giả hoán huyết tam cảnh, nếu trước đây không bị ám thương, khí huyết suy yếu, tên hề như Lâm Lục đến một đòn cũng không đỡ được.

- Giỏi cho Kỷ cửu lang, hóa ra đã vào Giảng Võ Đường, chẳng trách dám kiêu căng như vậy! Bổn đại nhân mở to mắt ra xem ngươi có thể đi bao xa!

Lâm Lục biết đại sự bất thành, lau máu không ngừng chảy ra từ miệng, hung dữ lườm Kỷ Uyên. Gã mặc kệ đám đề kỵ vẫn nằm dưới đất, tự mình hốt hoảng bỏ đi. Tên Kỷ cửu lang này đã là thí sinh võ cử, bản thân không thể tiếp tục dùng chức Bách hộ chèn ép nữa, xem ra phải nghĩ cách khác.

- Quả nhiên chỉ là thứ tiểu nhân nham hiểm chèn ép kẻ yếu!

Ngụy giáo đầu nhìn bóng lưng đi như lăn bóng kia thì khinh miệt nói:

- Nếu ở Cửu biên quân trấn, loại phế vật này chưa được hai ngày đã đầu một nơi, thân một nẻo rồi. Hắc Long đài tuần xét thiên hạ, đốc thúc quản lý, nhưng hai nha môn Bắc Trấn phủ ty này quả thực hơi thối nát.

Kỷ Uyên im lặng không lên tiếng. Thánh nhân bế quan quá lâu, để lại Thái tử giám quốc cùng các phiên vương đồng thời trị vì thiên hạ.

Nhưng chỉ dựa vào Đông cung không thể kiềm chế thế lực của phiên vương lẫn đám quốc công vũ hầu khắp nơi, nên chỉ có thể thỏa hiệp đề phòng. Tình trạng này khiến phong thái triều đình dần dần lụi bại, nội đấu triền miên.

“Trừ khi Thánh nhân lâm triều, nếu không thì rất khó quét dọn tệ nạn, không trị được tận gốc thì bệnh nặng sẽ kéo dài.”

Kỷ Uyên thu lại suy nghĩ. Triều đình cách mình quá xa, đó là chuyện đám quan lại phải bận tâm.

- Hôm nay cảm ơn giáo đầu cứu viện! n tình này, Cửu Lang ghi nhớ.

Ngụy giáo đầu cười sang sảng, rồi nghiêm mặt nói:

- Ta còn đợi thấy ngươi phát uy trên sân luyện võ, để đám huân quý mắt cao hơn đầu này biết đám dân thường xông từ chiến trường ra như chúng ta cũng không thua họ là bao.

Kỷ Uyên kiên định gật đầu, trên đời không có chuyện chỉ quý nhân đứng, dân thường phải quỳ. Hắn vào Giảng Võ Đường dựng công danh, chính là để bản thân không phải làm chó giữ nhà cho người khác. Ưng sói của Bắc Trấn phủ ti không cần vẫy đuôi lấy lòng với chủ nhân nào.

*

*Nội thành, tại một tòa nhà lớn ở Tuyên Vũ môn.

Trong mật thất luyện công, thanh niên nham hiểm áo trắng mặc áo bào trắng thêu mây mở mắt. Khí huyết trong người cuồn cuộn như lửa, tỏa ra sức nóng kinh người. Hắn ta thu công, sắc đỏ trên da dần chuyển về màu sắc bình thường.

- Không có Hoán Huyết đại đan, trước sau vẫn không đột phá được bình cảnh, ải này khó qua vậy sao?

Thanh niên chừng hai lăm, hai sáu, mi tâm tỏa ra một luồng sát khí, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay giết người.

Leng keng!

Khánh đồng trong mật thất kêu leng keng khiến hắn ta dừng suy nghĩ, đây là cách quản gia bên ngoài truyền tin. Chỉ gõ hai tiếng ý nói là có khách đến nhà.

Thanh niên nham hiểm chỉnh trang y phục, mở cửa đá mật thất, nhanh chân bước ra ngoài. Ra tới phòng khách, nhìn thấy Lâm Lục mặt mũi sưng vù, hắn cau mày hỏi:

- Ai đánh ngươi bị thương? Dám động thủ với bách hộ của Bắc Trấn phủ ti, có kẻ chán sống à?

Lâm Lưu thu lại vẻ ngạo mạn thường ngày, khom lưng cúi đầu, hạ mình đáp:

- Hồi bẩm thiên hộ đại nhân, là tiểu tử Kỷ Uyên kia.

Lông mày của thanh niên nham hiểm như xoắn lại, nghĩ một lát mới nói:

- Lam lão nhị nhờ ngươi cho cháu hắn một vị trí bách hộ, ngươi còn chưa làm được à?

Nhận ra thiên hộ đại nhân đang nổi giận, cơ thể mập mạp của Lâm Lưu run lên, gã há mồm muốn biện giải mà không kịp. Gió lớn đập xuống. Thanh niên nham hiểm vận lực tát ra một tiếng “bụp”, khí nóng cuồn cuộn tuôn ra như một cái cối đá trăm cân nện xuống, Lâm Lục bị ném văng ra ngoài, lăn vài vòng nữa mới dừng lại.

- Một thằng thường dân từ Liêu Đông cũng không xử lý được, thế ta cần ngươi làm gì?

Mặt thanh niên nham hiểm hằm hằm sát khí. Hắn ta vung tay áo, nhìn Lâm Lục nằm rũ ra như con chó chết, lạnh nhạt nói:

- Bổn đại nhân đang lúc đột phá cảnh giới ngàn cân treo sợi tóc, trong tay đang thiếu tiền. Bất luận ngươi dùng cách gì thì cũng phải làm xong chuyện này, năm ngàn hai lạng bạc không được thiếu một đồng! Hiểu chưa?

*

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.