Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Nhật ký của lão trưởng trấn 1 (Phiên bản A)

Phiên bản Dịch · 1499 chữ

Ngoại truyện: Nhật ký của lão trưởng trấn 1 (Phiên bản A)

Thứ Hai, ngày 19 tháng 3 năm 2012, Mắt

Mình luôn thích đi dạo trên những con đường của thị trấn yên tĩnh vào buổi tối khi mặt trời chưa lặn.

Bởi lúc này mọi người đã kết thúc một ngày làm việc bận rộn và trên đường về nhà, nụ cười trên khuôn mặt họ luôn trông thật tươi đẹp.

Mình đã gặp Jim trên đường đi dạo ngày hôm nay.

Anh ấy vui vẻ nói với mình là lời cầu hôn của anh ấy đã thành công và đám cưới sẽ được tổ chức sau nửa năm nữa.

Mình thực sự mừng cho anh ấy.

Anh ấy là một chàng trai ngoan ngoãn, chăm chỉ. Khi còn trẻ, anh ấy đã đảm nhận mọi công việc kinh doanh gỗ trong thị trấn.

Cô gái sắp cưới anh ấy chắc chắn sau này sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Tin vui mà Jim mang đến khiến mình có tâm trạng vui vẻ.

Vì thế khi bước đến cửa tiệm bánh nhìn thấy ba đứa trẻ nghịch ngợm đang đánh nhau, mình không hề cảm thấy tức giận.

Trẻ em luôn phải ồn ào để có nhiều sức sống.

Nói đến đây, mình nhớ tới 20 ngày nữa sẽ là Lễ Phục Sinh.

Suy nghĩ kỹ một chút, dường như thị trấn yên tĩnh đã lâu không sôi động rồi.

Có lẽ sẽ là một ý tưởng hay nếu tổ chức một sự kiện Phục sinh ở thị trấn nhỏ.

Nhưng trước đó, mình nên suy nghĩ nghiêm túc về khía cạnh tài chính.

May mắn thay, Bruce, người sống trong lâu đài, là một quý ông hào phóng, mình nghĩ anh ấy sẽ không để người bạn tốt của mình phải lo lắng về tiền bạc.

Thứ Ba ngày 20 tháng 3 năm 2012, trời nhiều mây.

Để gây quỹ cho các hoạt động Lễ Phục sinh, mình đã đến lâu đài nơi Bruce sống ngày nay.

Khi mình đến, Buzz là người chạy ra mở cửa cho mình.

Bruce đã dạy y rất tốt. Y luôn chào đón mình rất lịch sự và lần nào cũng cười rạng rỡ.

So sánh thì hôm nay Bruce có vẻ hơi mệt mỏi.

Anh ấy dường như luôn mất tập trung, đặc biệt là khi mình nói chuyện với anh ấy về các hoạt động trong Lễ Phục sinh.

Vào Ngày lễ Phục sinh, trò chơi lăn trứng Phục sinh tất nhiên là không thể thiếu.

Người ta luôn tin rằng việc lăn quả trứng Phục sinh qua lại trên mặt đất có thể khiến ma quỷ phải đau khổ và run rẩy liên tục.

Mình chỉ muốn nói chuyện với Bruce về một số câu chuyện dân gian liên quan đến lễ Phục sinh.

Nhưng khi nghe mình nói về “ma quỷ”, trên mặt anh ấy bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Anh ấy nói gần đây anh ấy quá mệt mỏi. Nhưng mình cảm thấy anh ấy chắc chắn đã không nói với mình sự thật.

Chàng trai này chắc hẳn là do vợ xa nhà đây mà, nên mới trông giống như một quả bóng cao su bị xì hơi như thế.

Haha, không ngờ Bruce cũng là một người si tình.

Cuối cùng khi rời đi, anh ấy đã đồng ý với yêu cầu của mình về quỹ hoạt động mà không có bất ngờ gì.

Mình rất vui vì chúng ta thật may mắn khi có một quý ông hào phóng như anh ấy sống ở thị trấn nhỏ yên tĩnh này.

Chủ nhật ngày 8 tháng 4 năm 2012, trời nắng

Mình thấy bực mình vô cùng.

Bruce, bạn thân nhất của mình, vậy mà đã làm mình mất mặt trước công chúng vào ngày lễ Phục sinh.

Mình thực sự không hiểu những quả trứng Phục sinh đó đã đắchị tội anh ấy ở chỗ nào.

Mình yêu cầu anh ấy lăn trứng ra khỏi gò đất.

Mình nói, chúng ta hãy cùng nhau trừng phạt ma quỷ.

Nhưng anh ấy phát điên và ném cả giỏ trứng Phục sinh của mình vào thùng rác.

Mình đã trải qua một trong những sự kiện tồi tệ nhất vì anh ấy.

Bạn thân nhất của mình...

Không, anh ấy không còn là bạn thân nhất của mình nữa.

Tốt nhất là anh ấy nên tìm cách xin lỗi mình.

Đừng nghĩ rằng nếu gửi cho mình chiếc bánh táo yêu thích của mình như trước đây thì mình sẽ tha thứ cho anh ấy.

Mình không phải là người dễ dàng tha thứ như vậy.

Mình phải ghi nhớ cảm giác tức giận này và không bao giờ dễ dàng nhượng bộ anh ấy.

Thứ sáu, ngày 27 tháng 7 năm 2012, Mưa nhẹ

Gần đây, một căn bệnh lạ đang lây lan ở thị trấn nhỏ.

Những người bị bệnh hình dạng sẽ trở nên có chút kỳ quái.

Hơn nữa, đôi khi họ có thể rất cáu kỉnh, táo bạo và dễ mất trí. Khi tức giận, họ thậm chí sẽ tấn công người thân của mình.

Hàng ngày mình bận họp với các bác sĩ ở thị trấn nhỏ và hiếm khi có thời gian về nhà.

Dù có về nhà thì trời vẫn đang là nửa đêm.

Cháu gái nhỏ của mình mới 5 tuổi, mỗi đêm về, mình đều lo lắng vì sợ làm phiền cháu.

Tuy nhiên, sau này mình không cần phải lo lắng về điều này nữa vì đã quyết định thu dọn đồ đạc và chuyển đến văn phòng.

Mình luôn cảm thấy đây là lựa chọn đúng đắn, ngoại trừ khoảnh khắc nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ của mình đưa tay ra nhờ mình bế.

Ông nội chỉ phải đi làm và sẽ về sớm thôi.

Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều ngày nữa nhưng những người đang ốm đau thì không thể chờ đợi quá lâu.

Mình đã thuyết phục cháu gái nhỏ của mình theo cách này.

Cô bé có thể chưa hiểu những lời này. Nhưng mình tin rằng khi lớn lên, cháu sẽ hiểu được những khó khăn của ông nội.

Thứ Hai ngày 13 tháng 8 năm 2012, Dông tố.

Không phải là bị bệnh! Những người trong thị trấn, họ đã biến thành quái vật!

Chúng có hàm răng nhọn!

Chúng sẽ dùng hàm răng của mình đi cắn người!

Ai bị chúng cắn cuối cùng sẽ trở nên giống chúng!

Hôm nay tâm trạng của mình rất suy sụp, không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào.

Lý trí mách bảo mình nên tàn nhẫn hơn.

Nhưng họ đều là cư dân của thị trấn nhỏ, có rất nhiều người đã nhìn họ lớn lên.

Mình thực sự... không thể đưa ra quyết định này...

Thứ ba, ngày 21 tháng 8 năm 2012, Mưa nhẹ

Cuối cùng mình cũng nhặt được con dao.

Mình để máu của họ đổ xuống đất.

Tay cầm bút còn run, chữ viết đều cong vẹo.

Mình không thể quên cách người đàn ông đó nhìn mình trước khi chết.

Có lẽ, mình sẽ không bao giờ quên.

Mình nên đến nhà thờ và xưng tội.

Mình nên cầu xin Chúa tha thứ.

Thấy mình đang cố gắng cứu nhiều người hơn, hy vọng có thể tha thứ cho lỗi lầm của mình.

Thứ Sáu, ngày 9 tháng 11 năm 2012

Đã lâu lắm rồi mình mới ra ngoài đi dạo vào một ngày nhiều mây, không biết từ khi nào mình bắt đầu sợ gặp người ở những thị trấn nhỏ.

Ánh hoàng hôn vẫn chiếu rọi trên phố nhưng mình không còn nghĩ khung cảnh đó đẹp đến thế nữa.

Có lẽ đó là vì mình đã trở nên tê liệt với việc giết người.

Trên đường về, mình gặp lại Jim.

Jim cho biết người vợ chưa cưới của anh ấy đã mất tích.

Anh ấy nhờ mình giúp anh ấy tìm cô ta.

Lúc đó mình thực sự không biết phải trả lời anh ấy thế nào nữa.

Không thể nói với anh ấy là tối qua mình vừa cầm dao đâm vào ngực vợ anh ấy phải không?

Mình không nghĩ anh ấy muốn nghe tin này.

Có lẽ anh ấy sẽ buồn nếu biết được điều đó.

Thế nhưng là, ai cũng sẽ không khổ sở đâu này?

Mình không còn được gặp lại con trai, con dâu và cháu gái nhỏ mới 5 tuổi của mình. MÌnh không khổ sở sao?

Nhưng Jim nhắc mình nhớ một điều.

Anh ấy cho biết nghi ngờ sự mất tích của vợ mình có liên quan đến lâu đài.

Trên thực tế, mình đã nghi ngờ điều đó rồi.

Nhưng Bruce, bạn thân nhất của mình, mình hy vọng chuyện này không liên quan gì đến anh ta.

Bạn đang đọc Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường (Dịch) của Bạch Hồ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hivit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.