Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Nhật ký lão trưởng trấn 2 (Phiên bản A)

Phiên bản Dịch · 1549 chữ

Thứ Hai, ngày 24 tháng 12 năm 2012 Tuyết rơi dày đặc

Hôm nay là đêm Giáng sinh, một đêm đáng lẽ phải là buổi đoàn tụ với gia đình.

Thật không may là mình đã không còn gia đình nữa.

Trước khi ra ngoài, mình nhặt con dao lạnh như băng bỏ vào túi, chỉ vì Bruce mời mình đến lâu đài dự bữa tối do anh ấy tổ chức.

Mời mình tham gia tiệc tối?

Ồ, đây thực sự là một điều rất buồn cười.

Thay vì nói đây là đêm Giáng sinh, sẽ thích hợp hơn khi nói đó là Đêm không trở lại.

Bruce và mình đã từng là bạn thân.

Nhưng hôm nay, lại là ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn giết ngươi.

Bruce.

Cháo hoa mận ngươi nấu cho ta rất ngọt, nhưng nó sẽ không ngọt bằng bát của chính ngươi.

Chúng ta từng có quan hệ tốt như vậy, việc ta uống cháo hoa mận của người và người uống cháo của ta cũng không phải là quá đáng phải không?

Bruce.

Có thể ngươi sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của ta lúc này.

Cảm giác nhìn gia đình mình và bạn bè mình chết đi.

Làm sao ngươi có thể hiểu được cơ chứ?

Con trai ngươi vẫn còn sống.

Vợ ngươi vẫn còn sống.

Thủ phạm gây ra những chuyện này vậy mà vẫn còn sống...

Bruce.

Ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi...

Gần đây ta thường nghe thấy một âm thanh sắc nhọn chói tai trong giấc mơ...

Thứ hai ngày 18 tháng 2 năm 2013 Trời nắng

Gần đây thị trấn nhỏ có rất nhiều người ngoài lạ mặt. Họ dường như đang điều tra điều gì đó.

Mình thấy họ trò chuyện với những người buôn bán và người đi bộ dọc đường, cũng thấy họ đi đến lâu đài cổ…

Nhưng những điều này chẳng liên quan gì đến mình nữa.

Bởi vì từ hôm nay, mình đã không còn là trưởng trấn của trấn nhỏ yên tĩnh nữa rồi.

Thứ sáu, ngày 8 tháng 5 năm 2015 Trời nắng

Gần đây mình hay gặp ác mộng. Mơ về những người chết dưới lưỡi dao của mình.

Mỗi khi nghĩ đến họ, mình luôn nghe thấy một âm thanh sắc nhọn chói tai.

Nó sẽ cho mình biết một số quy tắc, đòi hỏi mình phải hành động theo những quy tắc này.

Mình trốn trong cửa hàng băng đĩa và cố gắng không liên lạc với thế giới bên ngoài.

Nhưng...nó dường như không có ý định bỏ qua cho mình...

Chủ nhật ngày 23 tháng 9 năm 2018 Trời nhiều mây.

Đã lâu rồi mình không rời khỏi cửa hàng băng đĩa.

Đã lâu rồi mình chưa gặp người quen.

Có lẽ là vì cuộc sống ở cửa hàng băng đĩa quá cô đơn nên hôm nay mình không thể chịu nổi và bước ra đường phố của thị trấn yên tĩnh trong đêm khuya.

Mình rất mong được gặp một số người quen.

Nhưng cũng sợ sẽ gặp vài người quen.

Cảm giác khó chịu này theo mình khi tôi vô tình bước đi trên con đường dẫn đến lâu đài.

Những bông hoa từng được trồng ở đây giờ đã không còn nữa.

Thay vào đó là cỏ dại cằn cỗi.

Mình không biết tại sao mình lại đến đây một cách khó hiểu như vậy.

Có lẽ bởi vì có rất nhiều người mình biết được chôn cất ở đây.

Ban đầu mình muốn ở đây lâu hơn một chút. Nhưng mình đã nhìn thấy Jim.

Chắc hẳn những năm qua cậu ta đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn.

Có lẽ nhiều đêm cậu ta không ngủ được và thường xuyên đến đây thăm vợ.

Nếu không, mái tóc dày vốn có của cậu ấy đã không trở nên mỏng như vậy.

Mình không muốn làm phiền cậu ấy, cũng không muốn cậu ấy nhìn thấy mình.

Nội tâm của mình không cách nào được an bình, nhưng mình hy vọng cậu ấy có thể.

Trên đường về, mình thấy một cửa sổ dường như được mở bên trong lâu đài.

Bên trong cửa sổ, một bóng người lướt qua.

Lúc đó mình suýt chạy tới mở cửa sổ xem hai mẹ con đã về chưa.

Nếu không phải mình còn có chút lý trí thì đã thực sự làm như vậy rồi.

Ngày 14 tháng 11 năm 2020

Thời gian giống như không có điểm cuối, mỗi một ngày, đều trải qua dài đằng đẵng.

Nếu không có thói quen ghi nhật ký, có lẽ mình đã quên mất bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

Mình vẫn bước đi một mình trên đường phố của thị trấn yên tĩnh lúc nửa đêm.

Lúc này không có ai khác, chỉ có mình, với thị trấn yên tĩnh.

Mình không cần nhìn thấy người, chỉ cần nhìn cây cỏ nơi đây là có thể tưởng tượng được chuyện gì có thể đã xảy ra ở thị trấn ngày nay.

Tuần trước, có thêm một cửa hàng trang trí trên con phố này.

Tuần này có một tiệm bánh khác đối diện với tiệm trang trí.

Những đứa trẻ ở thị trấn nhỏ lẽ ra đã lớn lên.

Đã đến lúc họ cũng nên bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình.

Chủ Nhật, ngày 18 tháng 12 năm 2022, Trời nắng.

Cửa hàng băng đĩa của mình ẩn mình trong một con hẻm hẻo lánh ở một thị trấn yên tĩnh, rất ít người để ý đến nó.

Nhưng hôm nay, có một thanh niên lạ mặt đến.

Anh ấy mặc một bộ vest rất thanh lịch với một chiếc trâm cài trên bộ vest. Anh ấy trông như con cái trong một gia đình giàu có.

Mặc dù anh ấy trông không giống Bruce và đôi mắt của anh ấy không có màu xanh.

Nhưng khi anh ấy xuất hiện, trong đầu chính xác xuất hiện cái bóng của Bruce.

Lúc đầu mìn tưởng anh ấy chỉ là một người xa lạ lạc đường.

Mãi cho đến khi anh ấy hỏi mình về bản thu âm "Jingle Bells", mình mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mình không muốn bán cho anh ấy đĩa hát này.

Vì âm thanh sắc nhọn chói tai đó, hy vọng mình có thể bán đĩa hát cho anh ấy.

Nó đòi hỏi mình phải tuân theo các quy tắc.

Nhưng mình thì không.

Dù không biết đó là gì nhưng mình biết đó chắc chắn không phải là điều tốt...

Thứ Hai ngày 19 tháng 12 năm 2022, Trời nắng

Lại một lần nữa vi phạm quy tắc khiến cơ thể mình ngày càng trở nên tồi tệ, tệ đến mức mình thậm chí không thể đi bộ được.

Tuy nhiên, mình vẫn phải đi bộ, vì mình phải đến lâu đài để nhìn xem suy đoán của mình có đúng không.

Trên đường đến lâu đài, từ xa mình đã thấy ánh đèn bật sáng.

Mình không thể nhớ rõ đã bao lâu kể từ khi lâu đài được thắp sáng.

Sau cái chết của Bruce, dường như có ai đó đã sống trong lâu đài.

Nhưng người đó không can đảm lắm, không ở đó lâu đã sợ hãi bỏ chạy.

Lúc đó mình muốn cười nhạo anh ấy.

Chỉ là mấy ngôi mộ thôi mà, có gì phải sợ chớ?

Tuy nhiên, khi mình trốn trong bãi cỏ và nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài nhảy ra khỏi cửa sổ bếp, mình mới nhận ra rằng mình mới là người đáng bị cười nhạo.

Cô ấy chưa chết! Cô ấy đã trốn trong lâu đài!

Mình vậy mà đã để cô ấy sống nhiều năm như vậy.

Thứ ba, ngày 20 tháng 12 năm 2022

Người thanh niên đến gặp mình lần nữa. Anh ấy còn mang theo giấy bút, sợ mình không nghe rõ lời anh ấy nói.

Thực sự lúc đó mình có chút hoảng sợ.

Vì hành vi của anh ấy buộc phải trực tiếp bày tỏ thái độ của mình.

Mình xua tay như thể tiễn khách.

Và từ ánh mắt rời đi của anh ấy, mình có thể đoán rằng anh ấy chắc chắn đã nghi ngờ mình.

Sau đêm qua, mình đã biết anh ấy là chủ sở hữu mới nhất của lâu đài.

Nếu như muốn báo thù, thông qua anh ấy hẳn là sẽ là một lựa chọn tốt.

Chỉ có điều, mình vẫn chưa nghĩ ra......

Đây không phải là một quyết định dễ dàng.

Thứ năm, ngày 22 tháng 12 năm 2022, Trời nắng.

Mình cầm đĩa ra ngồi trước cửa tiệm băng đĩa chờ chàng trai mà mình đã đợi suốt hai ngày.

Mình vẫn không thể buông bỏ được lòng hận thù của mình, không thể nào trơ mắt nhìn người gây ra tất cả những bi kịch này vẫn sống tốt trênđời này.

Kể cả nếu mình có trở thành con rối của nó thì cũng không thành vấn đề.

Mình chỉ muốn kẻ có tội phải trả cái giá xứng đáng.

Bạn đang đọc Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường (Dịch) của Bạch Hồ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hivit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.