Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Gia đình năm người (6)

Phiên bản Dịch · 1631 chữ

"Thằng nhãi này, trưa nắng chang chang mà đứng đây không sợ say nắng à?"

Khuôn mặt nhăn nheo của cha khi cười lại thêm vài nếp nhăn, nhưng mỗi lần đều lộ ra từng nếp nhăn lại có tâm trạng vui vẻ.

Chu Bạch cười chào hỏi: “Không phải là vì con phải đợi cha sao?”

Cha hắn nghi hoặc thu lại nụ cười: “Chuyện ra khác thường tất có yêu, có vấn đề, con tuyệt đối có vấn đề.”

Chu Bạch lúng túng gãi đầu: "Thật ra... con chỉ là xuống vứt rác thôi."

Nói xong, hắn nhanh chóng từ trong túi móc ra một viên kẹo, nhét vào trong tay cha.

Chỉ khi đó cha mới ngừng hỏi và nở nụ cười trở lại.

Chu Bạch theo cha hắn về nhà ăn trưa xong, trở lại thư phòng.

Sau đó, hắn nhốt mình trong thư phòng, không ngừng tìm kiếm đồ đạc trên máy tính, thỉnh thoảng nhấc điện thoại di động lên gọi vài cuộc.

Hôm nay Vu Lệ Lệ tan làm muộn.

Sau tám giờ cô trở về, thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, nhưng cha mẹ đã ăn tối xong và cùng nhau ra ngoài đi dạo.

Cô mặc bộ vest công sở, cởi đôi giày bệt, bước đến cửa thư phòng trước, đưa tay gõ cửa.

“Em có thể vào được không?”

Trong thư phòng, Chu Bạch ngồi trước bàn làm việc, trước mặt bày ra mấy mảnh giấy viết dày đặc.

Hắn nghe thấy giọng nói của Vu Lệ Lệ và cau mày.

Một lần nữa, cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lời nói của cô ta, nhưng vẫn là nói không ra chỗ nào không đúng.

Hắn chỉ có thể gác lại vấn đề này trước, đứng dậy bước tới mở cửa cho cô ta.

"Hôm nay vẫn thuận lợi chứ?”

Vu Lệ Lệ mỉm cười với Chu Bạch, nhẹ nhàng hỏi, vừa đi về phía phòng vừa nói.

Chu Bạch liếc nhìn tờ giấy mình vừa viết, liền đi tới lấy trước.

"Ừm... Anh có chuyện muốn thương lượng với em."

Chu Bạch cầm tờ giấy trong tay, đang cân nhắc nên nói thế nào.

Vu Lệ Lệ gật đầu và ngồi xuống đối diện bàn làm việc.

Chu Bạch nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô ta, hít một hơi thật sâu rồi nói ra những lời đã chuẩn bị trước.

"Thật ra... em có bao giờ cảm thấy không khí ở thành phố A không tốt lắm không?"

Hắn khéo léo tìm một điểm vào.

"Bây giờ em đã có em bé, cha mẹ cũng đã lớn tuổi rồi. Anh đang nghĩ, chúng ta chuyển đến thành phố B nhé."

Chu Bạch nói xong lời này, liền lo lắng ngẩng đầu nhìn xem phản ứng của Vu Lệ Lệ.

Thấy cô ta không có biểu hiện từ chối, hắn nhanh chóng tận dụng cơ hội để tiếp tục nói.

“Anh đã hỏi giá và điều kiện cơ bản của một số dự án bất động sản ở Thành phố B. Nếu em thấy phù hợp, chúng ta có thể mua lại một căn nhà ở Thành phố B.

Nếu em cảm thấy mình không thể đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy, anh cũng đọc một số thông tin về nhà cho thuê trước. Mình thuê nhà ở thành phố B trước cũng được."

Đây là điều mà Chu Bạch đã kiểm tra suốt buổi chiều.

Thành phố A sắp thất thủ nếu không dọn ra ngoài trước, dù không có sự cố của người phụ nữ áo đỏ thì gia đình này cũng không thể sống sót.

Để họ có một kết thúc tốt đẹp hơn, Chu Bạch có thể nói là dụng tâm lương khổ.

Tuy nhiên, sau khi nói xong những lời này, hắn thấy Vu Lệ Lệ cụp mắt xuống với vẻ mặt có phần ảm đạm.

"Ta biết ngươi không phải người xấu, ta có thể cảm nhận được ngươi truyền đến thiện ý. Nhưng, ta cũng biết ngươi không phải chồng của ta..."

Vu Lệ Lệ trầm giọng nói, nhưng vẫn là dọa Chu Bạch nhảy dựng lên.

Mãi đến lúc này, hắn mới hiểu được cảm giác không ổn trước đây của mình đến từ đâu.

Thì ra Vu Lệ Lệ đã không gọi hắn là chồng kể từ tối qua.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên Chu Bạch bị người khác trực tiếp vạch trần thân phận trong phó bản.

"Ngươi... Vì sao lại nói như vậy?"

Vu Lệ Lệ mỉm cười nhìn Chu Bạch.

"Bởi vì cách ngươi nhìn ta đã khác trước đây. Ngươi không yêu ta, khi ngươi nhìn ta thì giống như đang nhìn một người từng quen biết mà thôi."

Chu Bạch, một vạn năm độc thân cẩu, không biết tình yêu là gì, khi bị nói ra lời này thì có chút sửng sốt. Nhưng rất nhanh lại đón nhận sự thật này.

Bởi vì thực sự những gì cô ta nói không có gì sai cả.

"Được rồi, nếu đã như vậy thì để ta nói thẳng cho ngươi biết. Đừng làm việc ở nhà máy dược phẩm và rời khỏi thành phố A. Nếu ngươi rời khỏi thành phố A mà gặp phải vấn đề gì thì hãy đi tìm dì Vương bên cạnh."

Vu Lệ Lệ cúi đầu, giông như không nghe Chu Bạch nói những lời kỳ quái. Mà là cảm xúc có chút rơi xuống tiếp tục hỏi: "Vậy anh ta... Sẽ không bao giờ quay lại nữa sao?"

Chu Bạch thở dài, từ trên ghế đứng dậy.

"Ta cũng không biết, có lẽ anh ta có thể trở lại. . . "

Lệ Lệ nghe vậy, ngẩng đầu, đầy mong đợi nhìn về phía Chu Bạch.

Nhưng Chu Bạch không dám cho cô ta quá nhiều hi vọng.

"Ta không biết anh ấy đã trải qua những gì. Có lẽ anh ấy đã mất đi tay chân và trở nên hoàn toàn không thể nhận dạng được..."

Vu Lệ Lệ mỉm cười tiếp nhận lời Chu Bạch.

"Ta không quan tâm. Ta không quan tâm quần áo của anh ta rách rưới, mặt đầy bụi bẩn hay cơ thể anh ta bị cắt xẻo."

Chu Bạch nhìn ra sự khác biệt giữa Vu Lệ Lệ và người phụ nữ mặc đồ đỏ.

"Vậy ngươi ngồi đây đợi đi. Sau này dù có nghe thấy âm thanh gì cũng đừng ra ngoài."

Hắn đặt tờ giấy viết vào tay Vu Lệ Lệ. Sau đó mở cửa, bước ra khỏi thư phòng và đi về phía nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, Chu Bạch mở cửa nhà vệ sinh lập tức vang lên tiếng gõ sau tấm gương.

Chu Bạch đứng ở cửa nhà vệ sinh gọi: "Hách Khang Thành".

Tiếng gõ dừng lại ngay lập tức.

Vì vậy Chu Bạch không nói một lời đi tới trước gương, nhắm mắt lại, đấm vào gương.

“Bịch” một tiếng, toàn bộ tấm gương vỡ tan.

Tất cả các mảnh vỡ đều nằm rải rác trên mặt đất, phát ra âm thanh "loảng xoảng".

Chu Bạch mở mắt ra, nhìn thấy phía sau tấm gương, toàn bộ bức tường dường như đã mềm đi, trông giống như một khối bột rất lớn.

Bên trong bức tường, có một người đang liều mạng muốn đi ra ngoài, là một kẻ nặn "bột" thành hình mặt người.

Chu Bạch hít sâu một hơi, trong lòng thầm mắng hệ thống đã gây ra chuyện.

Sau đó, hắn giơ tay cầm sợi dây đỏ lên, duỗi nó ra trước "bột" và dùng ngón tay xé bức tường trước mặt làm đôi.

Một khuôn mặt có chút xa lạ xuất hiện trước mặt Chu Bạch, một mặt mê mang nhìn về phía phía trước.

Nhưng Chu Bạch lại phát hiện, khi nhìn thấy y, thân thể đột nhiên trở nên trong suốt.

Bốn phía lần nữa trở nên hắc ám.

[Xin chúc mừng, ngươi đã thay đổi thành công đoạn kết và sửa chữa những sơ hở. ]

[Phó bản này đã vượt qua màn chơi thuận lợi . ]

Chu Bạch mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang nằm trong phòng mình.

Sau khi hệ thống nghiêm túc phát thông tin xong, khi hắn mở mắt ra, y lập tức chuyển sang giọng điệu ti tiện như trước.

[Chậc, chậc, chậc... Ngươi thật đúng là bỏ hết cả tiền vốn, may mắn là không có phát sóng trực tiếp, nếu không sẽ có hình tượng như vậy... Hahaha...]

Chu Bạch thản nhiên nằm trên giường, trong tâm trạng vui vẻ nên không có ý định tranh cãi với y.

"Điều đó không quan trọng."

[Nhưng nhìn vẻ mặt xúc động vừa rồi, không phải là ngươi muốn yêu sao? ]

Chu Bạch cảm thấy tên này nói chuyện bằng giọng điệu máy móc thật đúng là có chút nói nhảm.

Hắn kéo chăn lên, xoay người mắng: “Cút đi!”

Hệ thống có lẽ làm việc quá nhàm chán, điều này sẽ khơi dậy chuyện bát quái, đâu chịu dễ dàng bỏ qua.

[Nói cho ta biết đi, ngươi thích kiểu con gái như thế nào? Ta có rất nhiều thông tin và ta có thể giúp ngươi . ]

Chu Bạch bị tiếng ồn làm cho nhức đầu.

"Ngươi rảnh rỗi nói nhảm vấn đề của ta, tại sao trước tiên không nói rõ vì sao lại nói ta không phải người?"

Giọng nói máy móc trong đầu hắn đột nhiên có chút buồn bực.

[Ngươi vẫn đang cầm sợi dây trong tay, ta nói một câu ngươi không phải là người, chẳng lẽ nói sai hay sao? ]

...

(Câu chuyện về gia đình năm người, hết.)

Bạn đang đọc Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường (Dịch) của Bạch Hồ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hivit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.