Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1563 chữ

Chương 45

"Này tiểu tử, nếu không muốn đầu của cậu chuyển nhà thì đừng có nhúc nhích. Ai đã sai cậu đến giết tôi? Đừng cố lừa tôi bằng cách nói rằng cậu là hải tặc. Tôi đã gặp rất nhiều hải tặc rồi, những tên cướp biển ở Địa Hải không ăn cướp giống như cậu.” Mặc dù Charles nói năng khá tuỳ tiện, nhưng đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ lại rất lạnh lùng.

“Tôi… Nếu tôi nói, anh có thể không giết tôi được không?” Trong mắt tên đang bị Charles uy hiếp tràn đầy sự sợ hãi.

"Tôi sẽ suy nghĩ."

"Vâng vâng……"

Ngay khi Charles nghĩ rằng anh ta sẽ nói điều gì đó, người đàn ông đột nhiên vươn cổ về phía trước, một lưỡi dao cực kỳ sắc bén cắt đứt đầu anh ta một cách dễ dàng.

Dòng máu nóng hổi phun lên mặt nạ của Charles, nhuộm đỏ chiếc mặt nạ trắng sáng.

Sau khi sững sờ mất hai giây, Charles hùng hùng hổ hổ đứng dậy quay người rời khỏi cabin.

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, chiếc đầu người nằm dưới sàn chậm rãi mở mắt ra.

Một nụ cười tự mãn hiện ra nơi khóe miệng, một không khí kỳ dị khó tả tàn ngập trong căn cabin gỗ tối tăm.

Cái đầu mím miệng kích động đôi tai, rồi từ từ lăn về phía cái xác ở bên cạnh.

“Đinh!” Một con dao nhỏ màu đen cắm ở mặt đất chặn đường đi của nó, nó kinh hãi quay đầu lại, phát hiện người đàn ông đeo mặt nạ vừa rời đi ban nãy đã quay lại từ lúc nào và đứng đó, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hắn ta.

"Đã biết ngươi là phe thần bí rồi, sao ta lại không đề phòng cho được?"

Charles lao lên, đá mạnh vào chiếc đầu, khiến nó bật nảy ra khỏi tường rồi lăn lại về chân anh ta.

"Bị chặt đầu cũng không chết được phải không? Được rồi, bản thiếu gia sẽ chơi với ngươi. Khi thấy như thế này, rất nhiều cảm hứng liền xuất hiện trong đầu ta! Ngươi nói xem, khi bị ném vào nồi rồi đem luộc, ngươi có thể còn sống được hay không? " Charles giẫm lên đầu anh ta.

"Đại nhân ơi, tôi sai rồi, đừng nấu tôi mà. Tôi sẽ nói hết..."

Con mắt bên phải của cái đầu đột nhiên lồi ra rồi lăn ra mặt đất, một người đàn ông nhỏ bé co quắp bò ra khỏi đó.

Người tí hon trông giống như một đứa trẻ chưa phát triển, với thân hình trong suốt nhưng có phần hồng hào, cùng với cơ thể mập mạp và tứ chi dị dạng, dù có nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Giọng nó nhỏ như muỗi kêu, nó nằm trên mặt đất run rẩy hét lên: "Chính mục sư Sonny đã sai khiến tôi điều khiển thủy thủ đoàn của ngài rồi đánh lén ngài, cũng chính ông ta đã yêu cầu tôi tới giết ngài."

Khóe miệng Charles nhếch lên phía sau lớp mặt nạ, lộ ra một nụ cười khoa trương.

"Thì ra là tên tiểu tử đó, được rồi, mối thù này coi như đã kết."

"Ngài Charles! Tôi vô tội! Tên Sonny đã chiếm đảo của chúng tôi và bắt tôi phải làm việc cho hắn. Tôi đã nói với ngài tất cả mọi chuyện, xin hãy tha cho tôi."

"Thả ngươi đi? Giết ta còn muốn ta thả ngươi đi? Không có cửa đâu."

Tên tí hon đang hoang mang chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng đứng dậy chỉ vào một cái tủ trong góc và hét lên: "Trong đó có một khoang thuyền bí ẩn, là thù lao mà Sonny cho tôi, bây giờ là của ngài—!"

Một tiếng "Rắc" Vang lên, giày của Charles trực tiếp giẫm lên, giọng nói của tên tí hon đột ngột im bặt.

"Vừa mới nói là mình bị ép, bây giờ lại lòi ra thù lao?" Charles lau phần đế giày dính bẩn của mình rồi đi về phía tủ quần áo.

Đẩy cái tủ ra liền lộ ra một lỗ khóa, Charles dùng lưỡi dao đen di chuyển thật nhanh dọc theo cái lỗ mở được cánh cửa bí mật.

Những thỏi vàng lấp lánh được xếp ngay ngắn, lấp đầy một khoảng không gian nhỏ, ước chừng ở đây ít nhất cũng phải vài kg, dù là ở hậu thế hay Địa Hải thì nó đều có giá trị rất lớn.

"Chậc chậc chậc, thì ra bản thân ta lại đáng tiền như vậy vậy mà ta lại không biết." Charles muốn nhặt một thỏi cho vào miệng cắn thử xem là thật hay giả, nhưng lại bị mặt nạ chặn lại.

Anh hậm hực đứng dậy, đi về phía cầu thang.

Vừa bước ra, Charles đã nhìn thấy các thuyền viên đang chuẩn bị đi vào, những người giấy trước đó còn đang tấn công dữ dội giờ đã ngã xuống đất và ngừng di chuyển, hiển nhiên là tất cả đều bị tên đàn ông tí hon kia khống chế.

"Thương vong thế nào?" Charles tháo mặt nạ ra.

Nhị phó Krona không trả lời câu hỏi của anh, thay vào đó, anh hào hứng nói với Charles: "Thuyền trưởng, thấy Sodoma rồi!"

Đến khi họ lao lên boong một lần nữa, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khiến bọn họ sửng sốt.

Trước mắt bọn họ là những thân tàu chồng chất lên nhau thành những ngọn núi nhỏ, ánh lửa nhấp nháy giữa những "Đỉnh núi", những bóng người trên "Đỉnh núi" đó giống như những bóng ma trong môi trường mờ tối.

“Đỉnh núi” Cũng không hề bất động, nó trôi một cách chậm rãi về phía trước, đây chính là đại bản doanh của băng hải tặc Sodoma.

“Thuyền trưởng, Sodoma đến rồi, chúng ta qua đó thôi.” Nhị phó hỏi Charles.

Nhưng Charles chỉ đứng đó mà không nói một lời, Krona hơi nghi ngờ mà vỗ vai anh.

Trong khoảnh khắc, anh ta dường như đã mở một loại công tắc nào đó, vết thương đã lành của Charles đột nhiên nứt ra, dòng máu đỏ tươi bắn ra xa vài mét.

Nghe những tiếng kêu của thủy thủ đoàn dần nhỏ lại, ý thức của Charles cũng nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Khi tỉnh lại, Charles thấy mình không ở trên thuyền, anh nhìn vào màn đêm xung quanh, bỗng bên dưới sáng lên ánh đèn, anh nhìn thấy chính mình, nhìn thấy bản thân lúc nhỏ đang ở trên chiếc thuyền gỗ, tay cầm ngọn đèn dầu bàng hoàng nhìn xung quanh.

Đó là khi anh vừa đến Địa Hải, Charles đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, hơi thở của anh trở nên gấp rút.

Lúc này, Charles nhỏ ló đầu ra nhìn xuống nước, chỉ thấy thứ gì đó to bằng quả bóng bàn phát ra ánh sáng màu xanh lục đang từ từ di chuyển dưới đáy biển tối đen như mực.

Quả bóng bàn đột ngột dừng lại và lao lên phía trên với tốc độ cao, trong phút chốc nó trở nên to lớn, toàn bộ quả cầu khổng lồ kề sát mặt nước, ánh sáng mờ ảo lập tức chiếu sáng cả một vùng biển rộng lớn.

Nếu nói bóng bàn trên mặt nước là sân bóng đá, thì Charles chính là quả bóng được đặt ở giữa sân.

Một điểm đen ở trung tâm của vầng sáng màu xanh lục. Nó không phải là quả bóng bàn, đó là mắt của một loại sinh vật nào đó!

Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt, Charles thấy thân hình của Charles nhỏ bắt đầu biến dạng.

Xúc tu lúc nhúc, nội tạng run rẩy, vẻ mặt sợ hãi và đầy tuyệt vọng, móng tay hay hàm răng sắc nhọn, đủ loại nội tạng kinh tởm không ngừng sinh sôi nảy nở trên người.

Charles bất lực nhìn bản thân lúc trẻ biến thành một con quái vật đáng ghét bằng xương bằng thịt.

Một nỗi sợ hãi tột độ khó tả bao trùm lấy Charles, lúc này anh chỉ muốn nhắm mắt lại nhưng không thể.

Hai tròng mắt trong nước đột nhiên chuyển động nhìn về phía Charles trên không trung.

"Nó nhìn thấy tôi rồi! Nó đã nhìn thấy tôi !!"

“Ahhhh !!!” Toàn thân Charles đổ mồ hôi lạnh, anh ngồi bật dậy.

James đang ngủ gật bên cạnh vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Thuyền trưởng? Anh không sao chứ?"

Charles đã tỉnh táo lại, nhìn quanh, anh phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường gỗ bẩn thỉu, trên mặt đất và trên bàn chứa đầy những chai lọ và đồ vật, không khí tràn ngập mùi ôi thiu cùng mùi thảo dược.

“Đây là đâu?” Charles cởi bỏ quần áo thì thấy vết thương của mình đã được băng bó.

"Thưa thuyền trưởng, chúng ta đang ở Sodom. Vừa nãy anh làm chúng tôi sợ chết khiếp, chúng tôi cứ tưởng anh chết thật rồi, may là ở đây có một bác sĩ."

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.