Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác sĩ

Phiên bản Dịch · 1423 chữ

Charles đầu đầy mồ hôi lạnh nhấp một ngụm nước, nhìn về phía thủy thủ đoàn của mình: "Cảm ơn, James."

Chàng trai tên James nở nụ cười thật thà:” Không sao, dù sao ngài cũng là thuyền trưởng của chúng tôi."

"Gọi mọi người đến đây. Chúng ta cần thảo luận về kế hoạch cho bước tiếp theo.”

"Được"

James bước ra ngoài.

"Cuối cùng cũng đến Sodom..."

Charles chậm rãi nằm xuống, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ thoáng lộ ra vẻ vui vẻ.

Mặc kệ quá trinh có như thế nào, anh đã đến gần nhà thêm một bước

- Khụ!

Một tiếng ho khan bất ngờ vang lên khiến Charles theo bản năng chạm vào bao súng.

Anh chống người lên quay đầu nhìn lại, một người đàn ông lớn tuổi mặc một chiếc áo trắng dài nhuốm bẩn đứng ở cửa,đôi tay trái bằng sắt của lão đang cầm một cái chén gỗ.

Nhưng so với dung mạo của lão, thì ngoại hình bình thường đó không đáng để so sánh.

Gương mặt đầy nếp nhăn ngang ngổn vết thương chằng chịt chống lên nhau, như từng mảnh gương vỡ nát được ghép lại.

trên gương mặt kinh khủng đó, là đôi mắt vàng tinh anh.

Ông lão không để ý đến bàn tay chạm vào vũ khí kia, khập khiễng đi qua, Charles giờ mới nhận ra đôi chân trái của lão cũng là một chiếc chấn sắt.

"Uống nó đi, đừng nhai."

Âm thanh già nua của ông lão vang lên, ông đặt chiếc cốc của mình trên bàn bên cạnh giường.

Charles cầm ly lên nhìn,trong chất lỏng đen kịt đó như có sinh vật nào kị lạ đang du động.

"Ông đã cứu tôi? Cảm ơn ông, tôi bị thương nặng đến nỗi tưởng chết chắc rồi chứ.”

Charles nói xong, đặt cái cốc lên miệng, cằm lên uống.

Một mùi vị còn đắng hơn cả Hoàng Liên tràn ngập khoang miệng Charles, sinh vật kì lạ trong nước thuốc mơ hồ có gai nhỏ, khiến cổ họng Charles đau đớn, giống như nuốt một tảng đá bao bọc bởi giấy bạc.

"Vết thương này tính thì tính gì,bệnh trong đầu của cậu còn nặng hơn nhiều."

Ông già xoay người nửa ngồi xổm xuống, dùng bàn tay sắt của mình lựa một gì đó trong lọ.

"Ông nói huyễn thính?"

"Ha, huyễn thính? Nếu bệnh của cậu chỉ đơn giản là ảo giác thì tôi sẵn sàng chặt cái tay lành lặn này của tôi! "

Giọng nói đầy mỉa mai của ông lão vang lên.

Ông lão nói không sai,căn bệnh huyễn thính đã trở nặng thành ảo giác, cuộc sống sinh hoạt bình thường đã biến thành những khung cảnh quái dị trước mắt anh, Charles không biết kế tiếp sẽ biến hóa thanh dạng gì, thế nhưng khẳng định không phải chuyện tốt.

Mặc dù lời nói không dễ nghe, Charles vẫn hiểu lời ẩn ý của đối phương: "Ông có biện pháp giải quyết? Tiền không phải vấn đề. ”

Ông già quay lại trước mặt Charles, với đôi mắt run rẩy nhìn chằm chằm vào anh: “Tên cậu là gì?"

"Charles."

"Họ cái gì?"

Charles hơi nâng cao cơ thể, kéo dài khoảng cách với ông già: "Không có họ, gọi tôi là Charles là được."

Ông già vươn cánh tay thép ra: "Lasto Herman, tôi không thích những người trẻ tuổi hơn tôi gọi tôi là Lasto, cậu có thể gọi tôi là bác sĩ." ”

Charles đưa tay phải ra và nắm lấy bàn tay sắt lạnh lẽo. "Cảm ơn, còn chuyện huyễn thính…"

Charles nói một nửa, bị bác sĩ ngắt lời:"Hội chứng này tôi có thể chữa được, trên Sodom này không ai có thể trị liệu tốt hơn tôi, còn thù lao thì tôi không cần, tôi cần chiếc gương đen trên ngực cậu.”

Charles lập tức hiểu ông lão đang nhắc đến cái gì và lấy chiếc điện thoại di động đã hết điện ra: “Ông muốn nó?”

Vừa nhìn thấy điện thoại di động, Lasto không hề che giấu dục vọng muốn chiếm hữu.

“Đúng vậy, chính là nó, loại đồ không bị hỏng hóc như này cực kì hiếm thấy, tôi muốn nó!”

Charles cúi đầu nhìn vào điện thoại di động và màn hình màu đen của điện thoại di động.

"Tại sao ông muốn nó? Ông biết thứ này là gì? ”

"Không, không biết, nhưng tri giác của tôi nói cho tôi biết thứ này không đơn giản, tri giác của tôi luôn luôn chuẩn."

Charles hơi do dự, đây là thứ duy nhất còn sót lại trên mặt đất, bên trong cũng còn không ít ảnh chụp của anh với người nhà anh.

Cũng không phải là anh không nỡ. Mà anh nghe được một ít tin đồn, một ít người ở bên thần bí có thể thông qua vật thể để nguyền rủa chủ nhân cũ, có trời mới biết tên này lấy đi điện thoại di động để làm gì.

Ngay khi Charles đang suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, thủy thủ đoàn của tàu Độc Giác Kình ào vào, Lily lại trực tiếp nhảy lên người anh.

"Thuyền trưởng, cuối cùng anh cũng tỉnh táo! ”

"Ngài Charles!"

"Thuyền trưởng, anh không sao thì tốt rồi."

Charles đưa mắt nhìn Rasto Herman đang rời khỏi đám đông.

"Bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ lại, quyết định rồi mới thông báo cho bác."

Charles nhét điện thoại vào túi một lần nữa.

Lasto liếc mắt nhìn mọi người, khập khiễng đi ra ngoài.

"Tốt nhất là nhanh lên một chút, tôi thì không sao đâu, vấn đề là ở cậu.”

Charles nhìn vào con người băng kín toàn thân ở bên ngoài: "Đại Phó, báo cáo thương vong của thuyền viên.”

"Thủy thủ tử vong hai người..., hiến tế… Một người, đại luân quản mất chân... Những người khác bị thương ở các mức độ khác nhau, thuyền trưởng sắp chết..."

Tốt hơn so với charles tưởng tượng, anh cứ nghĩ rằng lần này phải mất một nửa thuyền viên.

Charles nhìn xung quanh một vòng, có chút nghi hoặc hỏi: "Thằng nhóc Dipp đâu rồi. Cậu ta không chết chứ nhỉ?”

Tất cả thủy thủ đoàn nhìn về phía cửa gỗ phía xa, bên ngoài cửa gỗ có một bóng người trên sàn nhà.

"Dipp,lại đây."

Depp mặt mũi bầm dập đi vào từ bên ngoài cửa, trên người cũng bị bang bó.

"Mặt cậu ta sao vậy?"

Charles hỏi.

"Tôi đánh, thằng nhóc này thiếu đánh đó."

Đầu bếp thản nhiên giơ cánh tay nên hung hăng nói.

Dip đỏ mắt quỳ thẳng xuống đất, trên mặt cậu tràn ngập xấu hổ.

Trong lòng Depp, Charles đối với cậu gần như là một người cha, vậy mà cậu lại đâm đằng sau lưng anh.

Trong lòng cậu vừa khổ sở vừa áy náy, nếu Charles thật sự bởi vì cậu mà chết, vậy thì cả đời này cậu cũng không thể tha thứ cho minh.

"Nhiệm vụ lần này của cậu sẽ không có lương, chuyện này chấm dứt."

Depp kinh ngạc ngẩng đầu lên, cậu cứ tưởng mình sẽ bị đuổi khỏi thuyền, ai ngờ kết quả lại nhẹ nhàng như vậy?

"Nhớ kĩ lần này, lần sau đừng để người khác đùa giỡn như vậy."

Charles có tính toán của mình, Depp tuy đơn thuần, nhưng dù sao người mình dạy bảo, là thân tín của mình,thuyền viên trên thuyền là người dễ dàng chế nhất, anh nhất định phải đảm bảo người trên thuyền là người thân tín của mình.

Trên thuyền mà không có người tin cậy như người nhà là chuyện đáng sợ nhất, bởi vì cũng có trường hợp thuyền viên không trung thành với thuyền trưởng hợp lực với nhau giết chết thuyền trưởng ném xuống biển rồi đem thuyền bán chia chác với nhau.

Nước mắt từ hốc mắt Depp không ngừng tuôn ra, cậu liều mạng gật đầu, cậu thầm thề trong lòng sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa!

Charles chuyển ánh mắt từ Depp sang người phó nhì: "Vậy hoàng kim trên thuyền gỗ lấy xuống chưa?"

"Ừm, Sodom có thu gom thuyền phế liệu, thuyền cũng bán, sau khi kết toán thì tổng cộng thu được 1,54 vạn, ông lão kia thu 30 vạn phí trị liệu, đúng rồi, tôi còn tìm được vài thứ ngoài vàng.”

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.