Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1457 chữ

Chương 43: Thuyền gỗ

Thoắt cái đã qua một tháng, lại sắp đến ngày ra khơi.

Ống khói của Độc Giác Kình một lần nữa có khói đen bốc lên, Charles dẫn theo thuyền viên vừa mới tuyển lên thuyền.

"Bandage, anh đi phân công thời gian làm việc cho nhân viên mới đi." Charles nói với Đại phó đứng kế bên.

Đại phó im lặng gật đầu, bước đôi chân mới dài ra của mình lên boong thuyền cùng thuyền viên mới.

Xong Charles mới dẫn Aude Rick đến phòng thuyền trưởng. Tấm hải đồ bự vừa mới mua đang trải khắp bàn, trên đó đánh dấu chi tiết các hòn đảo, khu vực nguy hiểm và vùng biển đen.

Charles nói với quỷ hút máu trước mặt: "Sodoma ở đâu? Ông lại đánh dấu nó đi."

"Á, tôi không nhìn thấy, có thể nói tôi biết vị trí của đảo Hắc Tinh không?"

Charles chỉ tay lên một chiếc đinh ghim rồi nói cho ông ta biết chỗ này chính là đảo Hắc Tinh.

Aude Rick lần theo đảo Hắc Tinh, ngón tay vẽ ra một đường vòng cung trên tấm hải đồ, móng tay sắc bén nhẹ nhàng chỉ vào một điểm: "Chỗ này."

Charles ngạc nhiên, bởi nơi đó không xa như anh nghĩ: "Sodoma ở chỗ này? Gần vậy?"

"Có lúc nó ở chỗ này. Ngày 6 với 25 hàng tháng thì nó lại xuất hiện ở chỗ này."

Charles hơi sửng sốt: "Xuất hiện? Nó không phải hòn đảo? Nó di chuyển được?"

"Đúng vậy, thuyền trưởng, nói đúng hơn thì nó là một con thuyền. Bọn cướp biển cướp bóc mấy chiếc thuyền khác rồi hợp lại thành một chiếc thuyền lớn."

Nhìn khoảng cách của dấu chấm, Charles nhanh chóng ước tính thời gian đi biển và nguồn tiếp tế trong đầu.

Mặc dù Aude Rick khẳng định như vậy, nhưng dù sao cũng là thông tin từ 40 năm trước. Cùng lắm tới nơi đó mà không có gì thì cũng không đến nỗi không có đủ nguyên liệu để quay về.

"Mang đủ túi máu chưa?"

Aude Rick nhanh chóng gật đầu: "Đủ rồi, tôi chuẩn bị đủ cho 60 ngày."

"Để dành một ít. Lỡ như phát sinh mấy trận chiến khó khăn, có thể tôi sẽ cần đến."

"Đã rõ. Nhưng thuyền trưởng Charles, dù sao cái đó cũng là di vật của huyết tộc, tốt nhất ngài nên ít dùng nó thôi."

"Biết rồi, ông đi đi."

Aude Rick khom người, biến thành con dơi nhanh chóng bay đi.

Tới vùng biển gần đảo, Charles cố gắng cho thuyền đi chậm lại, để thuyền viên mới gia nhập có thể thích ứng.

Thuyền viên lần này hầu hết đều là người địa phương trên đảo San Hô, thậm chí còn có những người Charles từng có duyên gặp một lần, ở chung cũng khá hợp.

Ngày thứ tám ra khơi, Độc Giác Kình dần dần đến gần mục tiêu, mặt biển đen nhánh cuối cùng cũng bắt đầu có thay đổi.

"Thuyền trưởng, phía trước có thuyền!"

"Tôi thấy rồi." Ánh mắt Charles xuyên qua tấm kính nhìn thẳng ra chiếc thuyền đằng xa.

Rõ ràng nó không phải là Sodoma, thuyền quá nhỏ, chỉ to bằng một nửa Độc Giác Kình, hơn nữa còn là thuyền gỗ.

Trên Địa Hải rất hiếm khi thấy thuyền gỗ, đặc điểm con thuyền hiện rõ hơn trước mắt Charles. Động cơ tuabin không giống với Độc Giác Kình, chiếc thuyền gỗ này chạy bằng buồm.

Đừng nói Địa Hải về cơ bản là không có gió, kể cả nếu có gió, dựa vào nó để chạy thì chắc là ngại mạng mình còn lớn.

"Thuyền trưởng, làm sao đây?"

"Tôi lái thuyền, cậu đi ra ngoài phất ký hiệu truyền tin, báo bọn họ dựa theo thông lệ, lái sang trái là sang trái."

Đây là cách làm cơ bản của việc ra khơi, chỉ sợ đối phương không hiểu ý, hai chiếc thuyền lại đụng nhau.

"Được!" Dip mang vòng tay cầm cơ xí chạy ra ngoài.

Cờ xí màu đỏ bị thiếu niên nhanh chóng phất lên, thuyền gỗ bắt đầu đổi hướng, dường như xem hiểu ký hiệu truyền tin.

Hai chiếc thuyền đi lướt qua, Charles nhìn chiếc thuyền gỗ cũ kỹ, trong lòng thoáng qua chút nghi hoặc, chiếc thuyền này cũng đi tới thành Sodoma?

"Bằng bằng bằng!" Nguy hiểm ngay lập tức xuất hiện, cửa súng bên trái thuyền gỗ mở thẳng ra, họng đại bác đen thui chĩa thẳng về phía Độc Giác Kình.

Cả người Charles căng lại quyết định thật nhanh, điên cuồng quay bánh lái, mục đích sử dụng diện tích nhỏ nhất để "nghênh đón" đạn đại bác của đối phương.

Dù cho Charles đã phản ứng nhanh nhạy nhưng boong thuyền vẫn trúng đạn không ít. Vụ nổ như dự kiến lại không xảy ra, có vẻ đạn chất lượng kém nên nó bị kẹt ngay chỗ trúng đạn, hơn nữa nó bắt đầu bốc ra khói tím đen, không bao lâu sau khói đen bao trùm toàn bộ Độc Giác Kình.

"Lilly! Phản công!" Nghe được giọng Charles, những con chuột trên boong thuyền nhanh chóng phóng tới pháo đài, họng đại bác có đường kính 125mm bắt đầu chuyển hướng về phía thuyền gỗ.

Cùng lúc đó, những bóng đen từ từ bay ra từ trong sương mù tím đen, thân hình bọn chúng đen nhánh lại mỏng như tờ giấy. Trên đầu lâu thì không có ngũ quan, trong tay cầm loại vũ khí cùng chất liệu.

Người giấy kỳ dị đang đứng yên lại chạy thẳng về hướng pháo đài trên boong thuyền, chém loạn xạ vào lũ chuột, làm cho họng đại bác phải dừng di chuyển.

Đoàn thủy thủ nhanh chóng nổ súng về phía những thứ đó, nhưng đạn lại bay xuyên qua chúng mà không hề ảnh hưởng đến hành động của chúng nó chút nào.

Charles cau mày không dám chậm trễ, lấy ra chiếc gương, định bôi máu lên đó.

Thủ đoạn quỷ quái của thần linh không dọa được anh, thuyền gỗ phía xa mới là điểm mấu chốt, phải ngăn nó lại.

Ngay lúc anh vừa cắn ngón tay, dưới bụng chợt đau nhói. Charles bàng hoàng cúi đầu nhìn xuống, thấy một con dao đầy máu nhô ra từ ngực anh.

Dường như anh không cần suy nghĩ, tay phải rút súng lục chĩa thẳng về phía sau lưng, vừa tính bóp cò thì chợt ra sức kiềm lại.

Người đâm hắn từ phía sau là thủy thủ trưởng Dip, trên mặt cậu ta lộ ra nụ cười quỷ dị, giọng nói lạnh lẽo truyền ra từ trong miệng cậu: "Nổ súng đi...Nổ súng đi..."

Giây sau, Charles hít một hơi thật sâu, cố nhịn đau đeo mặt nạ thằng hề lên.

Charles vừa đeo mặt nạ lên đã trực tiếp bóp cò, Dip bị trúng đạn ngã nhào xuống đất.

Charles khống chế bắp thịt trong cơ thể kẹp chặt lưỡi dao lại rồi loạng choạng lao ra khỏi buồng lái.

Đoàn thủy thủ bên ngoài đang chiến đấu với tụi người giấy, rõ ràng bọn họ đang ở thế yếu, ngoại trừ James cao to ra thì đòn tấn công của những người khác không có tác dụng gì cả.

Charles che vết thương cầm cái kính ném mạnh hướng con dơi trên không trung: "Ông mù! Tới lắc thuyền hắn cho ông đây!"

Con dơi kia ngậm cái kính, nhanh chóng bay về chỗ thuyền gỗ.

Vừa dứt lời, không biết từ lúc nào đã có tên người giấy xuất hiện đằng sau Charles, giơ vũ khí sáng bóng bổ thằng xuống đầu anh.

Charles lùi nhanh về phía sau, trực tiếp đâm thẳng vào ngực hắn, con dao trong tay bay lên, tên người giấy nhanh chóng biến thành giấy vụn.

"Chậc, vậy thôi á?" Charles cầm đao định vọt vào chiến trường thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ, chỗ vết thương lại bắt đầu chảy máu.

Nhất thời anh không dám hành động hấp tấp, cơ thể đang có nguy hiểm, còn lộn xộn nữa thì sợ sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Charles nhanh chóng tìm được giải pháp khác. Anh từ từ ngồi xuống, lấy cái đinh thép trong thùng gỗ bên cạnh ra.

Ném đinh thép, cắm chính xác lên cơ thể người giấy, ghim chặt bọn chúng dưới đất. Tuy nhiên đây chỉ là kế hoãn binh.

Càng ngày càng nhiều người giấy, làm như vô cùng vô tận vậy. Ý thức của Charles cũng bắt đầu mơ hồ.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.